Một luồng khí Khô Vong của Khô Nguyên Thiên Quân dung hợp vào trong cơ thể Dương Hạo, khí lưu từ từ len lỏi vào giữa tứ chi và xương cốt của Dương Hạo, lập tức hòa tan một nửa năng lượng trong cơ thể Dương Hạo.
Nhưng ở nơi này, một nửa năng lượng được dung hòa đã hình thành một tia năng lượng chuyển hóa trong cơ thể Dương Hạo, từng tia lực sinh mệnh cường đại từ trong quá trình chuyển hóa phản hồi tới các nơi trong cơ thể Dương Hạo, chữa trị từng nơi bị thương của cơ thể Dương Hạo, qua một hồi Dương Hạo đã hồi phục lại hoàn toàn.
“Cực hạn của sinh mệnh là cái chết, như vậy cũng có nghĩa là cực hạn của cái chết chính là sự sống”, lúc này trong lòng Dương Hạo vô cùng chấn động, khí sinh mệnh được truyển thừa từ Sa Hâm đại đế của Phi Viêm Tinh bên trong cơ thể y bắt đầu chuyển động.
Lúc này Dương Hạo ngồi xếp bằng dưới mặt đất, thu lại khí tức của toàn thân, khí tức giảm bớt từng chút một, cùng lúc đó lực sinh mệnh của Dương Hạo cũng giảm đi từng chút một, Linh Kiếp nhị trọng, Tử Phủ, Tiên Thiên, Kim Linh, Ngân Linh, dần dần, tất cả mọi người đều cảm thấy thậm chí lực sinh mệnh của Dương Hạo còn không bằng người phàm.
Tam Mục và Bát Túc cả kinh thất sắc, bọn họ cho rằng Dương Hạo bị thương nặng sắp chết, phải biết nếu chủ nhân chết thì những người có liên hệ với thần hồn của chủ nhân như bọn họ cũng sẽ chết theo.
Lúc này hai người dùng hết lực lượng toàn thân truyền cho Dương Hạo, nhưng đúng lúc này Khô Nguyên Thiên Quân đã vụt qua, ngăn chặn giữa Tam Mục Bát Túc và Dương Hạo. Thực lực Thiên Quân đỉnh cao trấn áp Tam Mục Bát Túc không thể di chuyển được.
Chỉ nhìn thấy Khô Nguyên Thiên Quân mỉm cười nhìn Dương Hạo đang ngồi xếp bằng, vẻ mặt đầy tán thưởng. Ông ấy nói với Tam Mục và Bát Túc: “Đừng lo lắng, đó là chuyện tốt đối với cậu ấy”.
Tam Mục và Bát Túc thấy Khô Nguyên Thiên Quân nói như vậy thì cũng yên tâm, dù sao Khô Nguyên có thiện ý với bọn họ, với thực lực Thiên Quân đỉnh cao của ông ấy, chỉ cần mấy chiêu đơn giản là hạ gục được họ.
Khí tức sinh mệnh của Dương Hạo lúc này đã trở nên như có như không, thậm chí từ góc độ tu vi của Thôi Tử Ngọc, Dương Hạo là người đã chết, may mà Tam Mục Bát Túc liên kết với thần hồn của Dương Hạo, vẫn có thể cảm nhận được khí tức sinh mạng của y, nhưng hai người cũng bị dọa sợ không nhẹ.
Ngay khi khí tức sinh mệnh của Dương Hạo giảm đến cực hạn, từng luồng khí sinh mệnh khổng lồ tỏa ra từ trong cơ thể Dương Hạo giống như dũng tuyền, chỉ trong mấy hơi thở, lực sinh mệnh của Dương Hạo đã cường đại hơn trước rất nhiều. Sinh khí tỏa ra ngoài, ngay cả vết thương trước đó của Tam Mục Bát Túc cũng chuyển biến tốt.
Khô Nguyên Thiên Quân nhìn qua liên tục gật đầu, với nhãn giới của ông ấy có thể thấy, Dương Hạo có thể lấy tu vi cảnh giới Linh Kiếp để đạt tới bước này thực sự cũng không dễ dàng chút nào.
“Không hổ là thí quân giả có thể tiến vào Đế Viện”, trong lòng Khô Nguyên Thiên Quân thầm nói.
Khô Nguyên Thiên Quân quay đầu lại nói một tiếng “cút” với đám cường giả của điện Thiên Nhất, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài, chỉ nhìn thấy trên tấm lệnh bài này tỏa ra uy áp Đại Đế dày đặc, nhóm người Dương Hạo không cảm nhận được, đám cường giả của điện Thiên Nhất lại cảm thấy rất rõ ràng. Dứt lời, sắc mặt của lão già dẫn đầu trở nên ảm đạm, phất tay lên, đưa đám người lui ra ngoài.