Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mà tu giả loài người đã chết là một tu giả cảnh giới Linh Kiếp đỉnh cao. Từ vết thương trên người hai bên, có thể thấy rằng bọn họ đã trải qua một trận chiến khốc liệt.  

 

Sau khi nhìn kỹ, Dương Hạo không khỏi hít sâu một hơi, kinh ngạc phát hiện trên xác của tộc Lân Giáp không có nhiều vết sẹo.  

 

Mặt khác, tu giả cảnh giới Linh Kiếp thì toàn là những vết thương, hàng trăm vết lớn nhỏ, mỗi một vết đều sâu tới tận xương tủy.  

 

Lại nhìn hai lòng bàn tay của thi thể Lân Giáp, móng vuốt sắc bén khiến Dương Hạo cảm thấy ớn lạnh không thể giải thích được. Dựa vào bộ móng vuốt này có thể phá tan lớp phòng ngự của tu giả cảnh giới Linh Kiếp hàng đầu. Điều này chỉ có thể chứng minh một điểm, cho dù là tộc Lân Giáp cấp thấp nhất cũng có thực lực giết chết thí quân giả.  

 

“Không có vết thương?”, trong lòng thở dài một hơi, Dương Hạo ngồi xổm xuống, bắt đầu cẩn thận kiểm tra thi thể của tộc Lân Giáp.  

 

Một lúc sau, cuối cùng y cũng phát hiện ra trên những thi thể này có một vết kiếm nhỏ trên ngực phải. Khi nhìn thanh đoản kiếm trong tay tu giả loài người đã chết thì có thể nhận ra, vết thương này do chính người đó tấn công.  

 

“Ngực phải…”, nghĩ một chút, Dương Hạo lập tức rút Tử Kiếm Thần ra, sau đó ánh kiếm băng giá lập tức quét qua thi thể của tộc Lân Giáp.  

 

“Phập!”, kiếm xuất, vị trí ngực phải của tộc Lân Giáp mở ra, Dương Hạo cảm giác như Tử Kiếm Thần của mình đã chém vào một vật thể cực kỳ lớn.  

 

“Keng!”, một âm thanh giòn giã vang lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.  

 

Tử Thần Kiếm, sự tồn tại vượt qua bảo vật cấp Thuần Dương. Trong cơ thể của tộc Lân Giáp này lại có thứ có thể chống lại được nó, việc này đủ để khiến Dương Hạo kinh ngạc.  

 

“Phụt!”, Tử Kiếm Thần phóng ra một tia sáng, lồng ngực bên phải của tộc Lân Giáp lập tức bị nâng lên.  

 

Liếc mắt một cái, Dương Hạo nhìn thấy một viên đá màu xanh bên trong, viên đá ánh lên một thứ ánh sáng kỳ lạ, đặc biệt là ở các đường vân.  

 

“Có một vết nứt, rõ ràng là nó đã bị đánh vỡ. Chẳng lẽ viên đá màu lục lam này là chính là trái tim của chiến sĩ Thanh Giáp sao?”, Dương Hạo không khỏi thầm nói.  

 

Trái tim con người thường ở ngực trái, mà chiến sĩ Thanh Giáp này lại ở ngực phải. Trong lòng khẽ động, y nhanh chóng rạch phần ngực trái của thi thể này ra.  

 

Ngay sau đó, y liền chứng mình được rằng suy đoán của mình là đúng. Viên đá màu xanh này chính là trái tim của chiến sĩ Thanh Giáp. Mà điểm yếu của bọn chúng chính là trái tim này.  

 

Dương Hạo cầm viên đá xanh trong tay, y cảm nhận được rõ ràng năng lượng khí tức hùng vĩ. Chỉ riêng cường độ năng lượng đã đủ để so sánh với tu giả cảnh giới Tử Phủ rồi.  

 

“Chiến sĩ Thanh Giáp, tương đương với cảnh giới Tử Phủ”, nhẹ nhàng suy tư, trong mắt lóe lên tia sáng, y không khỏi nói: “Như vậy mà nói, vậy thì chiến tướng Hắc Giáp tương đương với cảnh giới Linh Kiếp. Chiến sĩ Xích Giáp ít nhất cũng là cảnh giới Thiên Quân. Chỉ có như vậy mới có thể chứng minh được rằng chiến thần Kim Giáp đạt tới thực lực của Thiên Quân cấp cao”.  

 

“Ồm!”, liên tục vung mấy thanh kiếm, lấy ba viên đá xanh từ ba thi thể ra. Sau đó Dương Hạo nhanh chóng chôn thi thể tu giả xuống dưới đất.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK