“Ba tên phế vật Đông Lang, chết cũng đã chết rồi”, Đông Long thờ ơ nói, đối với hắn mà nói, cái chết của một hai người nhà họ Đông không là gì cả.
Phi Nhai Thiên Quân có hàng trăm hậu duệ. Khi những người này chết đi, đương nhiên sẽ có người tiếp quản vị trí hiện tại của họ. Hơn nữa những người này đối với Đông Long chỉ như những con kiến.
“Đã vậy, chúng ta trở về đi!”, lão nhân gật đầu, ông ta đã quen với sự hờ hững của Đông Long. Vừa mở miệng đề nghị ông ta đã chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, Đông Long lại không hề nhúc nhích. Hắn mở miệng nói: "Ông đi trước đi, ta còn cần giết một người”.
Lão nhân hơi giật mình, sau đó nhìn về phía trên cùng của cầu thang Vạn Dặm, nghẹn ngào nói: "Ngài không có được truyền thừa Thiên Quân sao? Sao lại thế được? Ở đây, ngay cả Thân Đồ Liệt Nguyệt cũng không phải là đối thủ của ngài".
Trong lòng lão nhân nghĩ, khi Đông Long xuất hiện, sẽ chắc chắn có được truyền thừa Thiên Quân. Vì vậy, khi Đông Long nói muốn giết người, ông ta đã vô cùng kinh ngạc.
Đông Long không trả lời, nhưng khí tức trên người trở nên đặc biệt lạnh lẽo. Cảm nhận được sự lạnh lẽo, ông lão ý thức được, không nói nữa mà im lặng đứng bên cạnh.
Thân Đồ Liệt Nguyệt, Thịnh Kinh Mãnh, Du Huyền và Ngưu Đằng không rời đi. Hai người phía trước lạnh lùng nhìn chằm chằm đầu thang yên lặng chờ đợi.
Còn Ngưu Đằng và Du Huyền, thì đứng trên một tia chớp vừa nói chuyện vừa uống rượu. Trong số đó, phần lớn lời qua tiếng lại của hai người là Ngưu Đằng thuyết phục Du Huyền đừng có giở trò với Dương Hạo.
Về phần đối phương có thể nghe được bao nhiêu, hắn cũng không biết.
“Bùm!”, đúng lúc này, một luồng năng lượng hùng vĩ xuất hiện ở trên cầu thang Vạn Dặm, khí tức ‘đại đạo’ không ngừng đè xuống, năng lượng dâng trào như thủy triều.
Sau một tiếng nổ lớn, năng lượng đó đột nhiên tiêu tán, cuối cùng biến mất vào hư vô. Toàn bộ chiếc thang cũng biến mất trong tích tắc, thứ biến mất sau đó còn có Thiên Thành đang lơ lửng kia nữa.
“Ùng!”, bước vào cánh cổng khổng lồ cao hàng trăm thước, Dương Hạo đột nhiên cảm thấy không gian thay đổi, sau đó thân hình của cậu trực tiếp bị một luồng năng lượng uy nghiêm nuốt chửng.
Khi đứng trên mặt đất, cậu mới nhận ra mình không ở trong Thiên Thành tráng lệ với vô số cung điện. Đây là một thế giới cằn cỗi, đầy cô quạnh.
Ở thế giới này không có bất kì sinh khí nào. Chưa nói đến con người, ngay cả chim muông hay thú dữ, cỏ cây đều khô héo, cuối cùng hóa thành cát bụi hay đá tảng.
Nơi đây dường như là vùng đất bão cát đã trải qua hàng nghìn năm, vạn vật đều bị cát bụi bao phủ. Chỉ thấy phía xa, mười pho tượng cao vô song vẫn hiên ngang uy nghiêm.
“Tượng thần Thiên Quân!”, Dương Hạo nhìn tượng thần Thiên Quân cách xa mấy vạn dặm, trong lòng không khỏi phấn khích. Sau tượng thần Thiên Quân, cậu lại một lần nữa nhìn thấy sức mạnh của bức tượng.
Tuy nhiên, ấn tượng đầu tiên mà bức tượng cách xa hàng vạn dặm mang lại cho cậu là nó mạnh hơn bức tượng Lôi Vân Thiên Quân vô số lần. Chỉ một tia khí tức đó thôi cũng khiến cậu có cảm giác như sắp quỳ xuống.
“Phịch!”, đầu gối khuỵu xuống, cậu bất giác quỳ xuống, ngay cả linh hồn cũng không khống chế được thân thể.
“Ùng!”, lúc này trong đầu cậu đột nhiên chấn động, sau đó thân thể có chút phản kháng, lập tức đứng lên.
“Thật đáng sợ!”, cậu không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, Dương Hạo nói: “Ở khoảng cách mấy vạn dặm, chỉ cần nhìn thoáng qua mà ta đã bị ảnh hưởng tâm thần, liền quỳ xuống. Vị Thiên Quân đó có lẽ là một vị Thiên Quân cực kỳ giỏi về cảnh giới của trái tim hoặc đòn tấn công của linh hồn”.
Nói xong, Dương Hạo quay lại nhìn chín bức tượng kia. Không ngoại lệ, mỗi bức tượng đều có sức mạnh đáng sợ tỏa ra, dù đã trải qua hàng vạn năm.
"Thiên Quân đúng là Thiên Quân, thời gian không thể để lại bất kỳ dấu vết nào trên người họ. Ý chí của họ đã tồn tại từ hàng nghìn năm nay", Dương Hạo sợ hãi than một tiếng, sau đó thân hình khẽ động, chạy về hướng mấy vạn dặm phía xa.
Cậu đến đây vì truyền thừa Thiên Quân. Mười bức tượng chắc chắn là sức mạnh tối cao của Thiên Quân. Việc cậu phải làm bây giờ là tìm kiếm truyền thừa Thiên Quân thuộc về mình.
Khoảng cách hàng vạn dặm được bao phủ bởi sức mạnh vô biên. Dương Hạo không ngừng tới gần, tiếp theo là một loại áp chế tinh thần cả người.
Càng về đằng sau, áp lực càng mạnh. May mắn thay, bây giờ cậu đã mạnh hơn trước, cho dù là về tâm hồn, trí lực hay thể chất.
Tuy nhiên so với bên ngoài, tốc độ của cậu vẫn chậm hơn rất nhiều. Cậu đã mất bảy ngày để vượt qua quãng đường đáng lẽ chỉ cần vượt qua trong hai ngày, để tới gần hơn với bức tượng.