Dương Hạo cười nói: “Ta khác với ngươi. Ngươi có sư môn, có môi trường tu luyện. Con đường tu hành cũng thông suốt. Một loại đại đạo đã đạt đến cực hạn. Còn ta chỉ là một kẻ tạp nham”.
“Ngươi không hề tạp nham, mà là tinh thông”, Tiêu Tâm lắc đầu cười
“Rắc!”, đột nhiên, cơ thể Tiêu Tâm phát ra một âm thanh giòn giã. Sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, trong tay xuất hiện một miếng linh hồn ấn vỡ vụn.
“Đồng Ninh sư đệ”, trên mặt Tiêu Tâm lộ ra vẻ đau khổ, cả người điên cuồng lao xuống, lửa giận vô tận trong cơ thể tuôn ra.
Dương Hạo cũng đuổi theo không hề do dự. Y dung hợp phong chi đạo pháp, tốc độ càng nhanh hơn Tiêu Tâm.
Dưới núi, mặt đất xám xịt đầy khí tức tanh mùi máu.
Bốn người mặt đối mặt. Một bên ba người bao gồm hai hòa thượng núi Phổ Độ và U Ngưng đến từ Kiếm Đạo Tông. Còn một bên là Văn Thương đến từ điện Thái Nhất.
Văn Thương cầm Ngọc Kiếm, lạnh lùng nhìn ba người bọn họ.
Giữa bọn họ có một xác chết, bị chặt đầu, linh hồn bay ra ngoài và được Không Thụy đến từ núi Phổ Độ bảo vệ trong ánh Phật mạnh mẽ.
“Văn Thương, ta khuyên ngươi nên quay lại càng sớm càng tốt. Ta và ngươi có thể sát cánh chiến đấu, cố gắng giết chiến thần Kim Giáp. Nếu không, các huynh đệ của ta sẽ giết ngươi”, Không Sơn chắp tay, nói.
“Ha ha!”, Văn Thương quay đầu nói với vẻ mặt u ám: “Ta cần hợp tác với ngươi sao? Không Sơn, ngươi thật coi thường ta quá. Hai tên đạo đức giả, ta thật muốn xem thử các người giết ta thế nào!”
“Văn Thương, nói về đạo đức giả, ai dám so với ngươi chứ?”, U Ngưng nâng kiếm, chỉ vào Văn Thương nói.
Văn Thương liếc nhìn cô ta, chế nhạo: “Trong thế giới bỏ hoang này, quả thực có chút bần hàn. Nhưng may còn có một cô gái xinh đẹp như vậy ở bên cạnh, ta cũng không cảm thấy quá cô đơn”.
Trên mặt U Ngưng đầy vẻ chán ghét, cô ta cảm nhận được sự dâm tà ở Văn Thương.
“Văn Thương, ngươi đích thị là một tên ngụy quân tử từ đầu đến chân”, một tiếng hét vang lên từ phía một tia thần hồn bị Không Thụy canh giữ.
Ngay lúc vừa rồi, Đồng Ninh đang bàn luận về con đường tu luyện với Không Thụy, ai ngờ Văn Thương lại ẩn nấp trong bóng tối tung ra một đòn chí mạng, nếu bản thân hắn không phản ứng nhanh, có lẽ bây giờ ngay cả tia thần hồn cuối cùng này cũng không thể giữ lại được.
“Đồng Ninh, ngươi không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu”, Văn Thương âm trầm bật cười, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một bảo vật giống như la bàn, đó chính là Cấm Hồn Bàn.