Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Cám ơn, Dương Hạo, Dương Hạo ca ca”, Tịch Quân lắp bắp nhìn Dương Hạo, ánh mắt trốn tránh. Nội tâm cô ấy tràn đầy ăn năn.  

 

Dương Hạo nhìn cô ấy, cười nhạt nói: “Ta cũng chỉ giúp được muội đến đây thôi. Điện Đại Đế, muội nên từ bỏ đi! Với thực lực của muội, hoàn toàn không thể chạm tới tầng thứ nhất. Tiếp theo chỉ e là một trận chiến đẫm máu”.  

 

Dương Hạo nói, hai mắt quét qua bốn xung quanh. Đám người Từ Quỷ Mị và Trì Võng Lưỡng, còn có tiểu hòa thượng kia và Hưu Dương vẫn luôn ẩn mình rất sâu.  

 

Thông qua điện Thiên Quân, tiếp theo là điện Đại Đế cuối cùng. Có thể tưởng tượng, đạt tới tầng cuối cùng tuyệt đối không dễ dàng. Đám người bọn họ chỉ có ba người có thể qua ải, đó là lời trước đây cường giả to lớn đó.  

 

“Ha ha!”, trong lúc trong lòng y đang trầm tư, tiếng cười lớn đột nhiên vang lên. Người khổng lồ đáng sợ đó lại xuất hiện.  

 

Người này liếc mắt nhìn xung quanh, nói: “Không ngờ lại bớt mất một người, dường như đã bị người của các ngươi giết rồi, đúng là đáng tiếc”.  

 

Mặc dù nói như vậy nhưng giọng điệu của người này không hề có chút tiếc thương nào.  

 

Người này nói tiếp: “Mười bốn người, cũng là khá ổn rồi. Tuy nhiên ải tiếp theo không dễ qua đâu. Các ngươi, trải qua một trận chém giết. He he, lại có thể ngửi thấy mùi máu rồi. Bao nhiêu năm rồi chưa ngửi thấy mùi máu nồng đậm như vậy”.  

 

Nhếch khóe miệng, người khổng lồ đột nhiên bắn ra một tia sáng kinh người: “Mười bốn người các ngươi. Ta chỉ chọn ba người. Ba người nào đến điện Đại Đế trước ta sẽ cho phép họ vào. Những người còn lại, toàn bộ đều cút ra ngoài cho ta. Không có thực lực, không có tư cách vào điện Đại Đế”.

 

“Quả nhiên”, trong lòng Dương Hạo thầm nói, đúng như trước đó y nghĩ, tới được điện Đại Đế không hề dễ dàng, còn về phần bên trong đó có gì, e là càng thêm nguy hiểm?  

 

“Ta rút lui!”, nghe thấy câu này, Tịch Quân trực tiếp hét lên một tiếng.  

 

“Ha ha! Tiểu nha đầu, khá biết điều đấy. Nếu ngươi đã rút lui, ta sẽ lập tức đưa ngươi ra ngoài, nhưng nếu tâm nguyện của ngươi vẫn chưa kết thúc, ta sẽ cho ngươi ở lại thêm một lúc”, người khổng lồ cười nói.  

 

Tịch Quân run rẩy, cảm kích nói: “Đa tạ tiền bối. Tiền bối, xin hãy nói cho ta biết, huynh ấy ở đâu? Liên Thiên ca ca của ta, huynh ấy rốt cuộc đang ở đâu?”  

 

“Rốt cuộc ở đâu?”, người khổng lồ nhếch miệng cười, nói: “Nơi mà hắn đang ở không hề đơn giản. Nếu như trong số bọn họ có ai có thể vào được vùng đất cấm cuối cùng, có thể sẽ gặp được”.  

 

“Đất cấm”, gương mặt Tịch Quân lộ ra vẻ thất vọng. Một nơi như vậy, cô ấy làm sao có thể vào được chứ?  

 

Ngẩng đầu nhìn Dương Hạo bằng ánh mắt khẩn cầu.  

 

Dương Hạo chỉ lạnh nhạt liếc cô ấy một cái, sau đó quay đầu đi. Liên Thiên bởi vì cô ấy mà bị giam cầm, sống chết không rõ, để cho cô ấy bỏ ra nhiều thêm nữa thì cũng có đáng gì?  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK