Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Ùng!”, tất cả trận pháp tan biến, Dương Hạo thì đang chật vật duy trì sự cân bằng của trận pháp.  

             Cậu buông lỏng rồi loạng choạng ngã xuống đất.  

             Trong tay cậu, Hỏa Nha Kiếm đã mất đi vẻ rực lửa. Hết vết nứt này đến vết nứt khác tiếp tục lan ra từ thân kiếm cho đến khi toàn bộ thân kiếm hoàn toàn vỡ vụn.  

             Nhìn Hỏa Nha Kiếm, Dương Hạo không khỏi thở dài. Thanh kiếm này đã ở bên cậu rất lâu, khi Phù Nguyệt trao nó cho cậu, cậu vẫn chỉ là một cảnh giới Kim Linh quèn mà thôi.  

             Bây giờ, vào ngày thanh kiếm bị gãy, cậu đã ở cảnh giới Tử Phủ. Thời gian trôi qua thật nhanh, Hỏa Nha Kiếm đã cùng cậu trải qua tận mấy trận chiến sinh tử, không ngờ hôm nay lại tan tành.  

             Bốn bóng người đi tới, vẻ mặt ai cũng rất khó coi.  

             Thân Đồ Liệt Nguyệt ảm đạm, Thịnh Kinh mãnh tức giận, Du Huyền thờ ơ, vẻ mặt Đông Long dữ tợn. Cơ thể người đằng sau chứa đầy những lớp ánh sáng màu máu.  

             "Hừ! Ta sẽ không bao giờ để cho ngươi có được truyền thừa”, gầm một tiếng, bàn tay của Đông Long biến thành một cái bàn tay to lớn màu máu, chộp lên trên đầu Dương Hạo.  

             Ánh mắt ngưng tụ, Dương Hạo rống lên: "Đông Long, nếu bây giờ ngươi đụng vào ta, Thiên Phạt đánh xuống, ngươi sẽ bị tiêu diệt ngay đấy”.  

             Vừa dứt lời, một ánh sáng đen đã tụ lại trên bầu trời. Trong ánh sáng đó, ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ. Nó như một con mắt khóa chặt Đông Long lại, áp lực kinh thiên động địa trong nháy mắt giáng xuống.  

             Thân thể Đông Long chấn động, biết bây giờ thật sự không thể giết chết tên này. Theo lời thề của Thiên Đạo nếu vi phạm sẽ bị Thiên Phạt trực tiếp xóa sổ.  

             "Hừ! Ta sẽ đợi ngươi ở đỉnh Bách Phong. Truyền thừa của Thiên Quân nhất định phải là của ta”, Đông Long lạnh lùng nói, sau đó thu hồi huyết lực, xoay người rời đi.  

             “Ta cũng đợi ngươi”, Thân Đồ Liệt Nguyệt nhìn Dương Hạo một cách nghiêm khắc, rồi rời đi.  

             Lực Hậu Thổ mạnh mẽ của Thịnh Kinh Mãnh bao bọc lấy Dương Hạo, nhưng cuối cùng hắn vẫn không dám ra tay. Lời thề Thiên Đạo không đùa được đâu.  

             Hắn nheo mắt và nói: "Ta hi vọng ngươi có thể sống sót bước ra ngoài”.  

             Ba người rời đi, chỉ còn lại Du Huyền, Lãnh Lăng và Ngưu Đằng. Ánh mắt của ba người cũng ở trên người Dương Hạo.  

             Vẻ mặt lãnh đạm của Lãnh Lăng hiện lên một chút ngưỡng mộ. Chỉ có Dương Hạo mới dám giở trò trước mặt nhiều cường giả như vậy, chơi đùa đám người này trong lòng bàn tay.  

             Sắc mặt Ngưu Đằng có chút khó coi, liếc mắt nhìn Dương Hạo, sau đó nhìn Du Huyền, có chút ngượng ngùng quay đầu lại.  

             Cả hai người họ đều là những bằng hữu và huynh đệ quan trọng nhất của hắn, hắn ở giữa, không biết nghiêng về bên nào mới phải.  

             “Du Huyền huynh, huynh hơi thiếu tử tế đấy!”, Dương Hạo nhìn Du Huyền thờ ơ nói, sau đó thay đổi giọng điệu nói: “Nhưng ta không trách huynh. Trên thực tế, bất kỳ người nào cũng sẽ động lòng với truyền thừa của Thiên Quân thôi".  

             "Chỉ là lần này huynh ra tay với ta đã làm cho tình bạn này mất giá đi một chút. Cho nên từ hôm nay ta với huynh coi như chưa từng quen nhau. Ngưu Đằng là huynh đệ của ta còn huynh là người lạ”.  

             Cuối cùng, giọng nói của Dương Hạo có chút lạnh lùng.  

             Trước đây cậu không trách Du Huyền, nhưng bây giờ thì khác. Bởi vì khi trận chiến ác liệt vừa kết thúc, ở Du Huyền có một luồng sát khí cực mạnh hướng về phía cậu.  

             Một người muốn giết mình, làm gì có chuyện trở thành bạn của nhau được cơ chứ. Còn người lạ, lại còn có ý đồ xấu với mình, nếu dám ngấp nghé, giết.  

             “Haha!”, Du Huyền chỉ cười nhạt, sau đó xoay người rời khỏi khoảng không. Những người duy nhất còn lại là Ngưu Đằng và Lãnh Lăng.  

             “Hai người, ở đây đợi ta, hay ra ngoài đợi ta?”, Dương Hạo nhìn hai người họ, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười.  

             “Ta sẽ ở đây đợi huynh”, Lãnh Lăng trực tiếp trả lời.  

             Ngưu Đằng do dự một chút rồi nói: "Lão đại, còn ta sẽ đi ra ngoài! Ta sẽ không nói thêm lý do, dù sao, huynh vẫn sẽ luôn là lão đại của ta, của Thiên Thành Chi Tử".  

             “Ừ”, Dương Hạo cười gật đầu. Cậu biết Ngưu Đằng sẽ đuổi theo Du Huyền, cậu không có ý ngăn cản, dù sao đối phương cũng là sư thúc của Ngưu Đằng.  

             “Bùm!”, chìa khóa của Thiên Thành đổi chủ, có một sự hỗn loạn mạnh mẽ trên cầu thang Vạn Dặm, và sau đó một số bóng người bước ra khỏi đó, đi đến đỉnh Bách Phong.  

             Trên đỉnh Bách Phong, có rất nhiều người. Mấy trăm người đi vào, bây giờ cuối cùng đã đến lúc đi ra. Tuy nhiên, trong số những nhân vật trên Bách Phong, nhiều người biết rằng người mà họ chờ đợi sẽ không xuất hiện.  

             Linh hồn ấn lần lượt vỡ tan, tất cả đệ tử và môn nhân đều chết trên cầu thang Vạn Dặm. Những gì họ phải chờ đợi bây giờ là xem trong những thiên tài kia ai có thể xuất hiện.  

             "Đông Long!"  

             "Thân Đồ Liệt Nguyệt!"  

             "Thịnh Kinh Mãnh!"  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK