Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đợi đến nơi rồi, cậu chủ đương nhiên sẽ sắp xếp người tiếp ứng. Tới lúc đó thì dù là Thôi Tử Ngọc hay là Dương Hạo thì cũng đều phải chết.  

 

 

 

Ba người tiếp tục lên đường, chậm rãi tiến về phía núi băng kia. Cả chặng đường trải qua mấy chục trận đấu lớn nhỏ, giết được mấy chục Yêu Vương thượng cổ và cả Yêu Quân thái cổ.  

 

Tất cả thần hồn của bọn chúng đều bị Dương Hạo phong ấn thành hồn đan. Cả chặng đường này, Dương Hạo là người chiếm lợi lớn nhất. Y chẳng chút khách khí, dù là chiến lợi phẩm của Thôi Tử Ngọc và Khâu Vĩ thì y cũng không bỏ qua.  

 

Đối diện với cường thế của Dương Hạo, hai người cũng không dám nhiều lời. Dẫu sao lúc gặp phải yêu thú mạnh, phần lớn đều là Dương Hạo ra tay giết chết.  

 

Đương nhiên, khi màn đêm buông xuống, Dương Hạo đều sẽ biến mất.  

 

Mỗi ngày y đều tu hành ở trong Vạn Đạo Cung, sau khi màn đêm qua đi, khí tức của ngày hôm sau đều sẽ có bước tiến.   

 

Y bỏ ra tâm huyết nhiều nhất trên tâm đạo. Dù gì cũng mới nắm vững, y cũng chưa quen với tâm đạo lắm.  

 

Thế nhưng có một điểm, khí của đạo pháp tâm đạo bên trong Vạn Đạo Cung cực kỳ hiếm thấy. Dù y đã toàn tâm lĩnh hội và dung hợp nhưng cũng cực kỳ chậm rãi.  

 

Có điều nhờ có sự nỗ lực của y, cho dù khí đạo pháp không đủ mạnh mẽ thì sự tiến bộ của y cũng không hề nhỏ. Hiện tại, tâm đạo của y đã cùng dung hoà với lực tâm thần, nắm vững một số pháp môn công kích.  

 

Tạm thời thì những pháp môn nhỏ này đều chẳng có gì quý giá. Có điều một khi đối đầu với kẻ địch thì có lẽ cũng có thể phát huy được hiệu quả bất ngờ…  

 

Nửa tháng sau, núi băng cao lớn kia đã gần trong gang tấc.  

 

Dương Hạo đứng trước núi băng, cảm nhận được từng trận khí lạnh táp thẳng vào mặt. Khí lạnh này không chỉ lướt qua cơ thể của bản thân mà còn thấm sâu vào da thịt. Nếu như không phải cơ thể y đủ mạnh thì có lẽ lúc này đã bị đóng băng rồi.   Đọc tiếp tại Tamlinh247 nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.

 

“Hừ!”, Khâu Vĩ không chịu đựng được loại khí lạnh này, trên người ông ta bộc phát ra lực hắc ám, bảo vệ da thịt không bị đóng băng.  

 

Còn về Thôi Tử Ngọc, người phụ nữ này lại trông thoải mái hơn bọn họ rất nhiều. Trên người cô ta bộc phát lực hàn băng, chiếu rọi về phía khí lạnh đang tiến tới phía đối diện, cùng dung hoà vào nhau.  

 

“Đi thôi! Phải cẩn thận một chút, bên trong núi băng này có không ít người băng khổng lồ. Mặc dù thực lực của người băng khổng lồ đều chỉ là cảnh giới Linh Kiếp, thế nhưng số lượng của bọn chúng rất kinh người, gặp phải cũng là một rắc rối lớn”, Thôi Tử Ngọc nói rồi tiến từng bước về phía trước.  

 

Khâu Vĩ cứ vậy đi theo sau, Dương Hạo thì cố ý đi sau cùng, lực tâm thần bộc phát ra, bao trùm lấy phạm vi mấy chục dặm.  

 

Tiến vào núi băng, từng tấc đất lại lạnh hơn một chút. Mỗi lần tiến lên trước một bước, khí lạnh đó đều sẽ tăng lên rất nhiều. Bước vào bên trong hơn mười dặm, Dương Hạo cảm nhận được da thịt của mình trở nên giá lạnh, mất đi đại đa số tri giác.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK