“Thì ra là bà ta!”, Tề Đằng kinh ngạc thốt lên, sau đó thở dài: “Ta cứ tưởng bà ta đã rời khỏi đây rồi, không ngờ bà ta lại đổi khuôn mặt khác để ở lại!”
“Cũng phải thôi, nếu không đổi thành gương mặt khác thì nhất định sẽ bị đám hoa cuồng bướm loạn vây quanh”, Hướng Ninh Phong cũng phải thừa nhận rằng bản thân cũng từng động lòng với Tề Thanh Nguyệt.
“Dì đến rồi, ta đi trước đây”, sắc mặt Phù Nguyệt hơi thay đổi, sau đó quay người lao thẳng về phía con hẻm nhỏ, dường như rất sợ giọng nói kia.
Dương Hạo cau mày nhìn lên trời, cậu có thể cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ đang không ngừng lao về phía mình.
“Còn muốn trốn sao? Nhóc con, lẽ nào không biết sự nguy hiểm của thế gian sao?”, sau một tiếng trách mắng, mọi người liền thấy một luồng ánh sáng vụt qua, không gian trong phút chốc đã bị đóng băng.
“Vụt!”, một cách tay ngọc ngà hiện ra từ trong không trung, nắm lấy cánh tay Phù Nguyệt, sau đó nhấc cả người cô ta lên, bay đi.
Sau khi Phù Nguyệt bị bắt đi, đám người Dương Hạo mới có thể cử động lại, ai cũng vô cùng kinh hãi.
“Chỉ một suy nghĩ thôi cũng có thể đóng băng không gian, đây là cấp bậc tu luyện gì vậy? Thiên Quân sao?”, Dương Hạo kinh ngạc nói, nhìn vẻ mặt thống khổ của Phù Nguyệt ở đằng xa.
“Dương Hạo, đệ phải cứu ta đấy! Ta ở núi Thương Nguyệt!”, giọng nói của Phù Nguyệt vang vọng trong không trung, nhưng bóng dáng của cô ta và bà lão đã cùng biến mất trong tích tắc.
“Hướng Ninh Phong, niệm tình ông không biết chuyện, ta sẽ tha cho ông lần này. Lần sau, nếu còn dám giúp con nhóc này, ta nhất định sẽ trừng phạt ông”, giọng nói của bà lão vang lên, Hướng Ninh Phong cười gượng gạo lắc đầu.
Trước đây, ông ta cho rằng giữa mình và Tề Thanh Nguyệt có khoảng cách khác biệt, nhưng chắc chắn sẽ không quá lớn. Nhưng hiện hại, ông ta mới biết mình và Tề Thanh Nguyệt hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau. Thực lực của bà ta e rằng đã gần đến Thiên Quân.
“Giải tán hết đi!”, nhìn thấy đám đệ tử phía dưới đều ra khỏi phòng xem chuyện gì đang xảy ra, Hướng Ninh Phong xua tay nói.
Sau đó ông ta di chuyển xuống trước mặt đám người Dương Hạo.
Hướng Ninh Phong bất lực nhìn Dương Hạo hỏi: “Thế nào, chắc cậu đã cảm nhận được thực lực của một cường giả chân chính rồi nhỉ? Trước mặt bà ấy, cảnh giới Linh Kiếp như ta không là gì cả”.
Dương Hạo gật đầu nói: “Thực sự rất mạnh. Chỉ một suy nghĩ cũng có thể đóng băng không gian, thật đáng sợ!”
“Đóng băng không gian?”, Hướng Ninh Phong kinh ngạc rồi nói: “Không! Cậu sai rồi! Cho dù thực lực của bà ta mạnh thật, nhưng cũng chưa để đạt được trình độ đóng băng không gian. Bà ấy chỉ là dùng uy áp để khống chế mà thôi, chẳng phải là đóng băng không gian gì cả. Nhưng thành tựu của bà ấy trong không gian cũng thật sự khiến chúng ta cảm thấy hổ thẹn!”
“Dương Hạo”, đột nhiên, Hướng Ninh Phong nghiêm túc nói: “Ta chuẩn bị sắp xếp cho cậu đến một nơi, đó là vùng đất sinh tử”.
“Vùng đất sinh tử?”, Dương Hạo hơi kinh ngạc, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Đúng vậy! Đường đến Thiên Thành, sinh tử vô thường. Có sẽ một giây sau cậu sẽ chết, hoặc có thể cậu sẽ có một cuộc hành trình suôn sẻ. Nhưng một khi cậu có thể trở về từ nơi đó, thì nhất định sẽ trở thành nhân vật đỉnh cao thực thụ”.
“Trong Thiên Quân Môn chỉ có một vị trí. Bao nhiêu năm qua, nếu Liên Thiên không mất thích thì vị trí đó đã hết từ lâu rồi. Hiện tại, cậu xuất sắc hơn cả Liên Thiên, vì vậy ta sẽ không từ bỏ cơ hội có thể khiến Thiên Quân Môn vươn lên đỉnh cao lần này đâu”.