Thế nhưng trên người bọn họ đều mang theo một luồng khí tức mạnh mẽ. Không một ai dám coi thường ba người họ, dù là mấy thầy giáo đứng bên cạnh bọn họ cũng đều không có khí phách ung dung như thế.
“Vấn Huyền Lăng, Chử Kế Phong, Thiệu Dục, ba đệ tử nòng cốt đều xuất hiện rồi”, Phù Nguyệt lên tiếng nói, trên mặt lộ ra vẻ phấn khích.
Dương Hạo quay đầu lại, bất chợt phát hiện ra chiến ý trong mắt Phù Nguyệt. Chiến ý trong mắt cô ta không nhắm vào ai khác, chính là đệ tử nòng cốt số một Vấn Huyền Lăng.
“Cô gái này tuyệt đối không đơn giản”, trong lòng Dương Hạo thầm thốt lên, sau đó cũng quan sát ba đệ tử nòng cốt phía trước mặt.
Ngoài ba cường giả đệ tử nòng cốt thì còn có đệ tử chấp pháp Lôi Sùng Vân và đệ tử tinh anh Bắc Mang Xuyên, năm người đều nổi danh đã lâu ở bên trong học viện Linh Không.
Cậu từng gặp cả năm người này, thế nhưng không còn nghi ngờ gì, ba người Vấn Huyền Lăng ưu tú hơn so với Lôi Sùng Vân và Bắc Mang Xuyên phía sau lưng. Đệ tử nòng cốt chẳng phải là hư danh.
Trên mặt Phong Thiên Không vô cùng bình tĩnh, trong hai mắt lại u ám lạ thường. Ông ta liếc nhìn đám đệ tử bên dưới, lên tiếng: “Mấy người đều là nền tảng của học viện Linh Không, tôi chúc mấy người có thể đạt được thành tích tốt hơn, giành được càng nhiều tài nguyên tu luyện”.
“Trước tiên, sát hạch của đệ tử nội môn bắt đầu. Ba mươi chiến đài đang ghi tên của tất cả mọi người, mọi người sẽ được tự động chọn ra. Lệnh Yêu Ma sẽ có cảm ứng, đợi sau khi mấy người được chọn ra thì sẽ phải lên trên ứng chiến với đối thủ”.
“Hiện tại tôi tuyên bố, sát hạch đệ tử nội môn bắt đầu. Cường giả ở cảnh giới Ngân Linh có thể xếp chung vào hàng đệ tử tinh anh. Bắt đầu đi!”, Phong Thiên Không phất tay rồi lùi ra sau.
Có điều vào lúc lùi ra sau, ông ta lạnh lùng liếc nhìn Dương Hạo, sát ý không chút che đậy.
Như cảm nhận được, Dương Hạo ngẩng đầu nhìn thẳng vào trong mắt của Phong Thiên Không. Trong lòng cậu cũng ngập tràn sự phẫn nộ mãnh liệt. Thân là đại trưởng lão mà lại mặt dày vô liêm sỉ ra tay với mình, Phong Thiên Không đã không còn xứng làm trưởng lão nữa.
Lão già vô liêm sỉ này, nếu như không phải thực lực của bản thân không đủ thì cậu nhất định sẽ khiêu chiến với Phong Thiên Không.
“Trận đấu đầu tiên bắt đầu rồi!”
“Là Triệu Khoa và Luân Thương”, đám người bắt đầu bàn tán, tất cả đệ tử nội môn đều chú ý tới trận đấu trên bục.
Còn đệ tử tinh anh thì bắt đầu lũ lượt rời khỏi quảng trường. Mặc dù sát hạch đã bắt đầu, thế nhưng mấy ngày đầu đều là sát hạch của đệ tử nội môn, đợi tới lượt bọn họ e rằng phải sau năm ngày nữa.
Dương Hạo và Tô Nhã cũng rời đi, có điều lúc rời đi sau lưng lại có nhiều thêm hai người.
“Dương Hạo, tôi nghĩ lần này tôi phải nhượng lại vị trí số một rồi”, Bắc Mang Xuyên nhìn Dương Hạo, trong mắt có bất lực, cũng có cả sự lạc lõng.
Ý của anh ta rất rõ ràng. Sức cạnh tranh trong lần này rất lớn, đặc biệt là Dương Hạo, thực lực so với anh ta thì còn cao hơn một bậc. Vậy nên ý của anh ta chính là Dương Hạo sẽ trở thành tinh anh số một.
Dương Hạo lắc lắc đầu, cười nói: “Đệ sẽ không tranh giành vị trí số một với huynh đâu”.
Lời này khiến cho Bắc Mang Xuyên hơi sững sờ, sau đó anh ta và Bắc Mang Thanh vẫn luôn trầm mặc không nói nhanh chóng đi theo sau.