Dương Hạo nhanh chóng ra tay, ma khí xộc ra áp chế lấy tinh hồn của Hắc Thạch Tượng, cuối cùng phong ấn thành một viên hồn đan, lại có thêm một viên hồn đan cấp đại yêu về tay. Cái này ngang với cả trăm nghìn điểm Công Huân, là món tiền khiến cho người ta phải đỏ mắt.
“Vù!”, sau khi làm xong hết tất cả, Dương Hạo ngồi xếp bằng trên nền đất, bắt đầu khôi phục vết thương trong cơ thể, ban nãy bị Hắc Thạch Tượng đánh trúng hai lần, thương tích của cậu cũng khá nặng.
Đỗ Diệu đứng bên cạnh, trên mặt vẫn là vẻ kinh ngạc. Ngày hôm nay, có thể nói tên này đã được chứng kiến cái gì là tu giả ở đẳng cấp thiên tài thực thụ. Dương Hạo tuyệt đối xứng với hai chữ này, thậm chí có thể nói là yêu quái.
Hoả Hầu Vương bị phong ấn, ngay tới Hắc Thạch Tượng cũng bị phong ấn. Trong lòng Đỗ Diệu đã không còn ác cảm về việc bản thân là một ma nô, ngược lại còn thấy hơi kích động. Đi theo một chủ nhân giống như vậy, có thể tương lai bản thân cũng có thể trở nên vượt trội, trở thành một người không ai bì nổi.
“Kiếm ý! Kiếm ý!”, Dương Hạo nhắm mắt tu dưỡng, gạt bỏ tạp niệm. Công pháp đoạt linh không ngừng hồi phục vết thương trong ngoài cơ thể cậu.
Mà bên trong linh hồn, cậu lại không ngừng cảm nhận được nhát kiếm của khi trước. Huyết Luyện Cửu Kiếm, Kiếm Bát. Nhát kiếm ban nãy dường như đã tách rời khỏi kiếm chiêu, hình thành nên một loại công kích cực kỳ cường đại khác.
Khoảnh khắc giơ tay công kích, cậu đã cảm nhận được một loại cảm giác không thể mô tả bằng lời nói, như thể nhát kiếm này mà tung ra thì dù năng lực phòng ngự của Hắc Thạch Tượng có mạnh gấp đôi thì cũng bị bản thân giết chết.
Thời gian trôi qua, cảm giác đó của cậu cũng ngày càng mãnh liệt hơn, trong đầu không ngừng tái hiện lại chiêu thức của Kiếm Bát, ngày càng sắc bén, ngày càng nhanh, ngày càng mạnh.
Có điều từ đầu chí cuối, cậu vẫn không thể vượt qua được tầng giấy cửa sổ. Loại cảm giác đó khiến cho cậu không kiềm chế được sự nóng nảy, chỉ muốn lập tức tìm người khiêu chiến một phen.
“Phù, tùy thôi, tâm đến thì kiếm đến, mình nôn nóng quá rồi”, mở mắt ra, cậu khẽ thở dài, sau đó từ tốn đứng dậy.
Mấy ngày tiếp theo Dương Hạo dẫn theo Đỗ Diệu tiếp tục đi vào trong trận pháp ảo. Hai người trước sau gặp phải mười mấy yêu thú tinh hồn khá mạnh, đều bị Dương Hạo phong ấn.
Bảy ngày sau, cậu đã thu thập được mười sáu viên hồn đan, hơn nữa mỗi viên đều là hồn đan cấp bậc đại yêu. Cộng mấy thứ này lại, nếu đổi điểm Công Huân, e là Dương Hạo sẽ có thể có gần hai triệu điểm Công Huân trong phút chốc mất. Con số khổng lồ này là thứ trước đây cậu không dám nghĩ đến.
“Nơi này đúng là một kho báu, tiếc là hồn đan này là thú hồn, tu giả loài người không thể hấp thu trực tiếp được. Nếu không sau khi hấp thu, mình có thể nâng cao lực linh hồn, lên đến cảnh giới Linh Hồn, lĩnh hội được kiếm thuật và càng dễ thăng cấp cảnh giới”, Dương Hạo vỗ túi nhỏ của mình, không khỏi mỉm cười.
“Chủ nhân, trong trận pháo ảo này đúng là đáng sợ thật, tinh hồn yêu thú quá mạnh, nếu một mình ta đi vào chắc đã trở thành xác chết từ lâu rồi”, Đỗ Diệu ở phía sau nịnh bợ, vẻ mặt khá gian manh.
Dương Hạo lướt nhìn tên này, hôm qua có một tinh hồn không mạnh lắm đã bị tên này giết chết, dĩ nhiên hồn đan vẫn bị mình thu lại.