“Vương Hi, ngươi muốn làm gì?”, Hướng Ninh Phong trầm giọng, lạnh lùng nói: “Ngươi không lo canh giữ điện Tọa Thiên, đến đây làm gì hả?”
“Hừ!”, tên đó hừ một tiếng, sau đó nhìn qua Hướng Ninh Phong nói: “Ông già, không đến lượt ngươi lo chuyện của ta, nếu không phục thì chúng ta đấu một trận, nếu thua cút đi cho ta”.
“Đã thế thì đến đây đi”, Hướng Ninh Phong tràn đầy tức giận, sau đó từng luồng khí thế kinh người xuất hiện.
Cảm nhận được khí tức của ông ta, Vương Hi lại sửng sốt, sau đó hắn không vui nói: “Quên mất, vừa rồi đã đưa đan dược cho ngươi, ngươi đã hồi phục trạng thái đỉnh cao rồi”.
“Nhưng ngươi cũng bớt xen mồm xen miệng cho ta đi, nếu tháng sau ta không đưa đan dược cho ngươi, ngươi vẫn để mặc ta hành hạ”, Vương Hi bĩu môi.
Hướng Ninh Phong sầm mặt, sau đó khí tức trên người cũng dần được thu lại, Vương Hi này cảm xúc thất thường, hơn nữa còn khá gian xảo, ông ta rất sợ Vương Hi nóng đầu không đưa đan dược cho mình, như thế với vết thương hiện tại của ông ta, có thể là một tháng đều sẽ bị cơn đau hành hạ.
Dần bình tĩnh lại, ông ta mới nói: “Vương Hi, có gì từ từ nói, dù sao chúng ta cũng là đồng môn. Thằng nhóc đó là đệ tử mới vào, cũng là hậu bối của ngươi, ngươi ra tay đánh một hậu bối không thấy mất mặt sao?”
“Mất mặt? Có bao giờ ta cảm thấy mất mặt chưa?”, Vương Hi tỏ ra xem thường nói: “Tên nhóc này hại ta làm nổ bốn lò luyện, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ hắn một bài học”.
“Phụt ha ha!”, Dương Hạo không nhịn được bật cười, sau đó tiếng cười càng lớn, cuối cùng thành cười vỡ bụng: “Ha ha ha! Ha ha!”
Vương Hi sầm mặt, Dương Hạo khó khăn lắm mới nhịn cười được, bây giờ cậu chỉ muốn nói hai chữ thôi, đó là bớt giận.
Sau đó ngay thẳng nói: “Tôi cũng không bảo ông đi luyện đan, trách ai được? Hơn nữa ông năm bảy lần gạt tôi, dựa vào cái gì mà dạy dỗ tôi?”
“Gạt cậu, đó là…”, Vương Hi nổi giận, sau đó dường như bỗng nhớ đến cái gì, vẻ mặt thay đổi muốn ngụy biện cho mình.
Dương Hạo lập tức nhìn thấy được vẻ mặt này của ông ta, mắt cậu hiện lên vẻ xem thường, sau đó giành nói trước: “Ông cũng bớt tìm cớ này nọ đi, muốn có được phương thuốc đan Độ Kiếp à, đừng mơ”.
“Đan Độ Kiếp!”, Hướng Ninh Phong đổi sắc, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm túc và hy vọng.
Ông ta nói: “Dương Hạo, cậu có phương thuốc của đan Độ Kiếp thật sao? Sao, sao có thể? Đan Độ Kiếp là đan dược có trong truyền thuyết, sao cậu lại có nó?”
“Môn chủ, đây là bí mật của tôi”, nói rồi Dương Hạo khinh khi nhìn Vương Hi bỉ ổi đó nói: “Một là thả tôi ra, hai là giết tôi, dù sao ông cũng không có được phương thuốc của đan Độ Kiếp đâu”.
“Tên này được, cậu nghĩ tôi không dám giết cậu à?”, Vương Hi thật sự nổi giận, giơ một tay lên, bỗng chốc ngưng tụ ra một nguồn năng lượng đánh vào đầu Dương Hạo.
Dương Hạo vẫn rất bình tĩnh nhìn ông ta không hề có ý động đậy, cậu dám cá tên này không nỡ giết mình, mình vung tay ra là phương thuốc của ba loại đan dược cấp Thuần Dương, bất kỳ một tu giả yêu thích luyện đan nào cũng không nỡ giết mình.