“Văn Thương”, trái tim Tiêu Tâm chợt chùng xuống, tên đó đến có lẽ sẽ chẳng giúp gì, nói không ngừng còn thừa nước đục thả câu, đâm lén hắn.
Tuy nhiên giây tiếp theo, lại một giọng nói vang lên. Một thanh niên toàn thân tỏa ra khí tức cổ thần chi lực nhanh chóng lao về phía này.
“Tiêu Tâm sư huynh, ta tới rồi”.
Nghe thấy giọng nói đó, tảng đá trong lòng Tiêu Tâm lập tức rơi xuống.
“A di đà phật!”, một tiếng thiền vang lên, sau đó hai bóng người tràn ngập ánh sáng vàng cũng xuất hiện ở phía xa, chính là hai vị đại phật tu của núi Phổ Độ.
“Tiêu Tâm thí chủ. Mạch cổ thần và cổ thần ta thuộc cùng một tông. Hòa thượng Không Sơn ta sẽ giúp ngươi một tay”, một hòa thượng đầu trọc, dáng người thấp hơn nói.
“A di đà phật, hòa thượng Không Thụy ta cũng sẽ dồn toàn lực giúp đỡ”, một hòa thượng khác lên tiếng, bày tỏ sự ủng hộ.
Vẻ mặt của Văn Thương thay đổi, mang theo chút u ám trong vẻ tao nhã, hắn liếc nhìn sư đệ của Tiêu Tâm và hai hòa thượng, trong mắt lóe lên sát ý.
“Xẹt”
Từng tiếng phá vỡ không gian vang lên, từng bóng hình nhanh chóng lao tới, mang theo khí tức hủy diệt tiếp cận đỉnh núi. Những người này là những thí quân giả còn sống.
Sắc mặt của chiến Vương Xích Giáp trở nên vô cùng khó coi. Hắn vẫn duy trì công kích cơn lốc vảy màu, nhưng trong lòng hắn đã có ý định rút lui.
“Chết tiệt! Tên Hình Ngưu này, sao còn chưa đến?”, trong lòng hắn gầm lên, vẻ mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Rầm rầm!”, cơn chấn động bất ngờ giống như một trận động đất, khiến cho sắc mặt các thí quân giả đều thay đổi.
Xung quanh, một nhóm chiến tướng Hắc Giáp mạnh mẽ xuất hiện, với sự xuất hiện của đám chiến tướng Hắc Giáp này, bảy thân hình cao lớn mang theo ánh sáng đỏ thẫm cũng xuất hiện.
“Ha ha! Hình Ngưu, các ngươi cuối cùng cũng tới rồi. Muộn thêm chút nữa e là chỉ có thể tới dọn xác ta thôi”, chiến vương Xích Giáp đang chiến đấu với Tiêu Tâm như gạt bỏ được hết gánh nặng, phá lên cười.
“Nhĩ Bạc, ngươi thật vô dụng, đến một tên loài người yếu đuối như vậy cũng không xử được”, bảy chiến vương Xích Giáp nhanh chóng đến gần, một người trong số đó lớn tiếng chế nhạo.
“Hồ Khang, câm miệng cho ta. Có bản lĩnh thì tự mình thử đi”, Nhĩ Bạc không khỏi mắng.
“Ha ha! Người còn khá nhiều, mọi người chia ra, tiêu diệt hết bọn chúng đi”, giọng nói lạnh lùng của Hình Ngưu vang lên. Ánh mắt của hắn trực tiếp khóa chặt một thía quân giả.
Một nhóm thí quân giả tập trung lại. Bọn họ đều là những thiên tài với thiên phú cực mạnh. Nhưng đối mặt với bảy chiến vương Xích Giáp và hàng nghìn chiến tướng Hắc Giáp, trong lòng không khỏi run lên.