“Tần Hoài, ta cũng tình nguyện giết chết người của Âm Ma Môn cùng huynh, bảo toàn thực lực cho Huyền Hoa Tông chúng ta!”
“Ta cũng tình nguyện chết vì Huyền Hoa Tông!”
Trước những lời lẽ gay gắt của Tần Hoài, nhiều thành viên trong Huyền Hoa Tông cũng bày bỏ quyết tâm ‘Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành”.
“Đều là nhân tài nòng cốt của Huyền Hoa Tông ta, tiếc là lần này bị Âm Quỷ Môn đánh lén, máu mủ tương lai của chúng ta đều ném ở đây hết rồi”, Trương Quỳnh thầm cảm thán, ông ta nghiến răng nói với mọi người: “Nếu mọi người đều có tâm trạng như nhau, ta cũng không kiên trì nữa, mọi người nghe theo sắp xếp của ta”.
Thật ra Trương Quỳnh đã thấy từ lâu, mặc dù số lượng Âm Ma rất lớn, có vẻ ùa đến từ mọi góc độ nhưng thật ra đòn tấn công của chúng không hề có điểm yếu, cũng không có quy luật.
Khi tấn công, mấy Âm Ma này thường có khoảng thời gian nghỉ ngơi một chút hoặc đều dừng lại sau khi tấn công liên tục, rất có thể những người điều khiển Âm Ma này không có khả năng liên tục gây áp lực, đây chính là cơ hội.
Nếu Huyền Hoa Tông phản đòn thì phải nhắm chuẩn xác vào điều này, dùng cách mạnh mẽ để đột phá sự bảo vệ của Du Thần Giáo với người của Âm Ma Môn để gây sát thương ở mức cao nhất với người Âm Ma Môn.
Du Thần Giáo vẫn luôn bảo vệ người Âm Ma Môn nhưng vì phát hiện Huyên Hoa Tông luôn không có động tĩnh tấn công Âm Ma Môn, khiến những người của Du Thần Giáo này hơi buông lỏng về mặt tâm lý.
Trương Quỳnh của Huyền Hoa Tông đã thấy được vấn đề này, chỉ là trước đó ông ta chưa chuẩn bị dùng cách hy sinh này để tấn công Âm Ma Môn nên không nghĩ nhiều mà thôi, nhưng bây giờ thấy mọi người có cùng suy nghĩ này nên cũng đã quyết tâm.
Nghe Trương Quỳnh nói với mọi người, mấy người Tần Hoài không khỏi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vốn dĩ họ không nghĩ kỹ càng như thế. Với Tần Hoài, họ chỉ muốn mở ra con đường thoát thân cho những người Huyền Hoa Tông bằng cách hy sinh bản thân.
Nhưng Tần Hoài cũng hiểu rõ dù bản thân có dùng cách đưa mình vào chỗ chết thì hiệu quả cũng sẽ không rõ rệt như vậy, bây giờ nghe Trương Quỳnh sắp xếp, hắn ta cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Nếu như thế thì cơ hội đến rồi, có thể lấy một phần hy sinh để đổi lấy tính mạng của đa số người Huyền Hoa Tông.
Trương Quỳnh từ chối lời đề nghị của nhị đệ Trương Hân để ông ta làm đội trưởng với giọng điệu không thể chối cãi. Ông ta quyết định tự mình dẫn dắt để làm gương, bản thân là người phụ trách chính của mình, bản thân không dẫn dắt mà lại giao cho người khác, dù mình có sống sót thì làm sao giải thích được với Huyền Dương Tông?
Khi đối mặt với tình cảnh nguy hiểm, người của Huyền Dương Tông lại không có ý nghĩ khuất phục, ai nấy cũng đều tỏ rõ sự kiên cường của mình, từng đôi mắt đều bùng lên ý chí bất khuất, điều này khiến Âm Vô Mệnh – phó môn chủ của Âm Ma Môn đang chiếm ưu thế bỗng cảm thấy lo lắng.
“Tình hình không ổn, khí thế của Huyền Hoa Tông vốn dĩ không phải sa sút rồi ư? Sao bây giờ lại tăng lên thế? Lẽ nào chúng muốn liều mạng cả sao?”, Âm Vô Mệnh tức giận nhìn xuống dưới, cũng cảm thấy hơi sợ, tình hình này hơi bất thường.
Chó cùng rứt giậu không phải là chuyện nhỏ, nếu những người lao đến này chỉ là Âm Ma không có sức mạnh gì thì không thành vấn đề, nơi này của ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.