Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Dương Hạo trong lòng cũng có chút kích động. Trong ba ngày ở trong điện Tọa Thiên, cậu đã thu hoạch được rất nhiều. Đặc biệt là trong thời gian quan sát bí kíp võ công, không ngừng lĩnh ngộ những môn pháp do người trước để lại, sự lĩnh ngộ về chiến đấu của cậu cũng không ngừng được nâng cao.  

 

Khi lĩnh ngộ của cậu ngày càng sâu sắc, trong lòng anh nảy ra một ý nghĩ, một ý nghĩ muốn tạo ra pháp môn cho riêng mình.  

 

"Ta là một kiếm tu, tự nhiên muốn chế tạo ra một thanh kiếm chấn động thiên hạ. Kiếm đạo có muôn ngàn cách, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm được lối đi cho riêng mình", Dương Hạo tự tin nói.  

 

Sau khi bỏ lại hai thi thể, Dương Hạo vội vã quay trở lại Thiên Quân Môn cùng với đám Y Thắng Tuyết.  

 

Một lúc sau, Bồng Thiên mới đến hiện trường vụ tai nạn. Khi nhìn thấy hai người con trai của mình đều bị giết bằng một nhát kiếm, khuôn mặt của ông ta đầy hối hận và ảm đạm.  

 

“Minh Quang, Minh Lượng, ta nhất định sẽ báo thù cho hai con”, Bồng Thiên nói, sau đó tạm thời cất giấu thù hận này đi.  

 

Sau khi trở về Thiên Quân Môn, Dương Hạo chia tay ba người Y Thắng Tuyết và quay trở lại tiểu viện riêng của mình.  

 

Tay khẽ động, một bóng người chật vật xuất hiện trước mặt cậu. Người này không ai khác chính là Thủy Linh Lung, người đã mất tích vài tháng.  

 

Sau khi nhìn thấy Dương Hạo, Thủy Linh Lung sửng sốt một chút, sau đó vẻ lo lắng trên mặt cũng từ từ giảm bớt, tinh thần chiến đấu cũng giảm dần.  

 

“Khổ cho cô rồi”, Dương Hạo khẽ thở dài, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt quyến rũ mê người này của cô ta.  

 

Thủy Linh Lung như bị sét đánh, thân thể thanh tú chợt rùng mình một cái, trên mặt lập tức ửng hồng.  

 

 

 

Dương Hạo dấy lên cảm giác thương hại cô ấy, chuyện này không liên quan gì đến tình yêu, hoàn toàn là trạng thái không kiềm được mà muốn bảo vệ, thật ra ngay từ đầu cậu nhận Thủy Linh Lung làm ma nô cũng là bất đắc dĩ.  

 

Bề ngoài người phụ nữ này có vẻ như rất mạnh mẽ nhưng bên trong sự mạnh mẽ đó lại ẩn giấu một trái tim mềm yếu, một khi chịu đựng quá sức thì nội tâm xám xịt kia sẽ chết đi trong tích tắc.  

 

  

 

Khổ tâm đến cùng cực vậy thì cô ấy cũng đã chết rồi. Dù sinh mạng vẫn còn sống cũng như một cái xác không hồn, không còn bất kỳ suy nghĩ gì của riêng mình, có thể nói cô ấy sẽ lún sâu vào trong vòng xoáy ma, bị tâm ma khống chế, hận thế giới này đến chết.  

 

“Bảo vệ tốt cho mình, có thể nhờ tôi giúp đỡ khi cần thiết, mặc dù cô là ma nô của tôi nhưng tôi không mong cô gặp bất trắc, Đỗ Diệu đã vô dụng rồi, cô không được thế”, Dương Hạo lạnh nhạt nói, nhưng giọng điệu lại mang đầy ý tứ quan tâm.   

 

“Cảm ơn”, Thủy Linh Lung rơi nước mắt, từ sau khi bị ông nội mình phản bội, cô ấy lần đầu cảm nhận được ấm áp từ sự quan tâm như vậy.  

 

“Sư đệ Dương Hạo”, khi hai người đều im lặng thì có mấy người đi vào trong sân, Tô Nhã gọi.  

 

Nhưng khi cô ấy nhìn thấy Thủy Linh Lung , bước chân bỗng dừng lại, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.  

 

“Đồ phụ bạc, đúng là cầm thú”, thấy Thủy Linh Lung, Tô Nhã còn chưa nói gì mà Bắc Mang Thanh đã bắt đầu mắng nhiếc.   

 

Người phụ nữ này khinh bỉ nhìn Dương Hạo, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác.  

 

“Làm ô danh công tử, phải giết”, Thủy Linh Lung lạnh lùng quở trách, sau đó chỉ thấy một bóng người lướt qua, nguyên khí Tiên Thiên lao đến chỗ Bắc Mang Thanh.  

 

“Tiên Thiên đại thành”, Bắc Mang Thanh đổi sắc, cả người lùi về sau.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK