“Có hắn ở đây, chắc chắn Văn Thương sẽ không chạy thoát được”, cơ thể của Dương Hạo xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Tâm.
“Đây là thứ gì? Lẽ nào là chiến hạm Trấn Linh trong truyền thuyết, là đồ vật của Huyết Hải Đại Đế?”, Tiêu Tâm không nhịn được lập tức hỏi.
“Đúng vậy”, Dương Hạo gật đầu khẽ mỉm cười, ngay sau đó sắc mặt đanh lại, nói: “Đến rồi”.
Chiến hạm Trấn Linh thu nhỏ lại hơn mười trượng, lơ lửng ở phía trên đống đổ nát màu đen. Tiểu Hải xuất hiện trước mặt Dương Hạo không chút tiếng động.
Nó trừng mắt nhìn Dương Hạo và nói: “Tên đó ở ngay bên dưới”.
Dương Hạo gật đầu, tâm thần di chuyển để Tiêu Tâm đồng thời đi ra ngoài. Khi y giơ tay lên, chiến hạm Trấn Linh nhanh chóng thu nhỏ, trở lại vào trong cơ thể của y.
Tiêu Tâm không khỏi thán phục, nói: “Có món bảo vật như vậy, Dương Hạo ngươi đã là vô địch trong thế giới Phi Viêm Tinh này rồi”.
“Sai rồi, Tiểu Hải nói trong thế giới này có rất nhiều người có thể uy hiếp hắn. Thậm chí, bọn họ còn có thể tiêu diệt hắn ngay lập tức”.
“Mạnh như vậy sao?”, Tiêu Tâm lập tức kinh ngạc, chiến hạm Trấn Linh chính là bảo vật trong truyền thuyết, vậy mà lại có người có thể tiêu diệt hắn ngay lập tức?
“Thiên Quân đỉnh phong, Thiên Quân viên mãn đều có thể làm được”, Dương Hạo khẽ thở dài: “Hơn nữa, thế giới Phi Viêm Tinh này còn có Đại Đế tồn tại”.
“Quả thực là như vậy”, Tiêu Tâm cũng không thể không thừa nhận, cho dù là bảo vật thuần dương mạnh đến mức nào cũng hoàn toàn không có tác dụng gì khi gặp phải cường giả.
“Ra ngoài đi, đừng trốn nữa, ngươi không thoát được đâu”, Tiêu Tâm quay người lại nhìn đống phế tích màu đen trước mặt, trong mắt lóe lên tia sáng căm hận.
Một lúc sau, nơi này không hề có bất kỳ động tĩnh gì, còn Dương Hạo khẽ quét qua đống phế tích ở phía trước, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
“Thanh kiếm đó của ta đã in dấu khí tức của sức mạnh kiếm đạo lên người ngươi, lẽ nào ngươi không phát giác ra được sao? Ngươi tự cho rằng mình trốn rất kỹ, nhưng ta lại có thể dễ dàng tìm được ngươi”.
“Hắn ở đâu?”, Tiêu Tâm hét lên, sức mạnh Cổ Thần trên người hắn bùng phát, trong đó còn có một luồng sức mạnh Lôi đạo thuần khiết, khí thế ngút trời.
“Ầm!”, ngay lúc Tiêu Tâm hỏi, trong đống đổ nát xuất hiện một cỗ sức mạnh Nho đạo, thân hình của Văn Thương lao ra từ dưới đất.
“Văn Thương, chết đi cho ta!”, Tiêu Tâm quay đầu lại tung ra thủ ấn khổng lồ, sức mạnh Cổ Thần phun trào, còn mang theo sức mạnh Lôi đạo điên cuồng rơi xuống.
Cánh tay phải của Văn Thương bị Dương Hạo chặt đứt, lúc này mặc dù hắn đã hồi phục một chút, nhưng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn như ban đầu. Cánh tay phải đã mọc lại máu thịt vẫn còn rỉ máu, hắn lạnh lùng nhìn đòn tấn công của Tiêu Tâm.