Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Một trận thành danh 
 
             Cơ thể Du Minh run lên, không phải bởi vì kinh hãi mà bởi vì nỗi căm hận thấu trời xanh trong người hắn. Ở nơi công cộng mà hắn phải quỳ gối trước một người yếu thế hơn mình, đây là một nỗi nhục vô cùng lớn.  

             Vẻ mặt dữ tợn, hắn nghiến răng gầm lên: “Dương Hạo, ta muốn ngươi chết, ta muốn cả nhà họ Dương người đều phải chết”.  

             Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Dương Hạo lập tức biến mất, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.   

             “Bùm!”, một chân đá bay, một luồng linh khí và năng lượng cực mạnh nhắm thẳng vào đan điền của Du Minh, khiến cơ thể hắn bay ra xa.  

             “Phịch!”, sau khi Du Minh ngã xuống, trên người hắn phát ra một luồng linh khí màu bạc tinh khiết, sắc mặt từ tức giận lập tức biến thành xám xịt.  

             Đan điền của hắn đã bị phá hủy, toàn bộ tu vi trong Ngân Linh Cảnh của hắn đã bị hủy bỏ hoàn toàn.  

             “Dương Hạo, ngươi dám phế Du Minh, đáng chết!”, gầm lên một tiếng, sau đó một ánh sáng màu bạc lập tức xuất hiện trong không trung, uy thế kinh người lao thẳng về phía Dương Hạo.  

             Sắc mặt Dương Hạo thay đổi, sau đó cảm thấy một luồng áp lực cực lớn từ trong ánh sáng bạc đó truyền tới.  

             Cậu nghiến răng, linh khí toàn thân hội tụ trên cánh tay, lại tung ra linh thứ bảy của mười linh kính, phát ra những tiếng nổ vang trời. Đây là đòn tấn công mạnh nhất của cậu, mạnh gấp đôi so với đòn trước đó đã hạ gục Du Minh.  

             “Ầm ầm!”, nhưng cho dù là đòn mạnh nhất của cậu cũng không thể ngăn được đòn tấn công của đối thủ.  

             Một tiếng động lớn vang lên, cơ thể cậu bị đánh văng xa ra, máu trào ra từ miệng, nhuốm đỏ cả chiếc áo, sau khi rơi xuống đất, sắc mặt cậu tái mét.  

             Bước chân lảo đảo một hồi, sau đó mới có thể đứng vững trên mặt đất.  

             Ngẩng đầu lên, có chút cảnh giác nhìn người vừa ra tay.  

             “Du Hồn?”, cậu khẽ kinh ngạc trong lòng.  

             Đối phương mặc đồ đen, vẻ mặt thờ ơ, đôi mắt xẹt qua sự lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Dương Hạo, sát khí tụ lại trong mắt, khí tức của Ngân Linh Cảnh bước hai đang lư chuyển quanh cơ thể hắn.   

             Du Hồn không phải con cháu trực hệ nhà họ Du mà là dòng thứ, lớn tuổi hơn Du Minh một chút, nhưng trước nay hắn luôn tuôn theo mệnh lệnh của Du Minh, bởi vì hắn là con trưởng trực hệ.   

             Du Hồn quay người lại nhìn Du Minh, sắc mặt khó coi.  

             Nhiệm vụ của hắn tại học viện Linh Không là bảo vệ Du Minh, bây giờ Du Minh bị phế rồi, đây là do hắn không làm trong nghĩa vụ. Đến lúc đó những vị cầm quyền của nhà họ Du trách tội xuống, hắn khó tránh khỏi tội chết.  

             Quay mạnh người lại, sự lạnh lẽo trong mắt hắn tăng vọt, bắt lấy tên Dương Hạo trước mặt này, đưa về nhà họ Du. Như vậy, có thể hắn vẫn còn cơ hội sống.  

             “Dương Hạo, khoanh tay chịu trói, nếu không, chết”, Du Hồn lạnh lùng nhìn Dương Hạo, sau đó bước từng bước về phía trước.  

             “Ha ha! Khoanh tay chịu trói, ngươi nằm mơ à?”, Dương Hạo cười gằn nói, sau đó lập tức đứng thẳng, năng lượng Ma Vương trong cơ thể lập tức bộc phát ra, mạnh mẽ đến nghẹt thở.  

             “Tự tìm đường chết”, Du Hồn lạnh lùng mắng một tiếng, sau đó cơ thể lao thẳng về phía Dương Hạo, khí thế của Ngân Linh Cảnh bước thứ hai mạnh mẽ ập về phía Dương Hạo.  

             Đối diện với khí tức mạnh mẽ của Du Hồn, ánh mắt Dương Hạo trở nên nghiêm nghị. Cậu lau vết máu nơi khóe miệng, sau đó không chút sợ hãi tiến tới nghênh đón.  

             “Thác Thiên Đao!”, Vu Hồn duỗi tay ra, hai ánh hào quang màu bạc ngưng tụ thành một chiếc đao, chém về phía đầu và ngực của Dương Hạo.  

             Kỹ thuật Thác Thiên Đao của cấp Phàm Linh vô cùng hung hãn, bản thân Du Hồn là tu giả tu luyện tới bước thứ hai của Ngân Linh Cảnh, lưỡi đao mà hắn ngưng tụ ra càng thêm phần mạnh mẽ.  

             “Bảy linh, mười linh kính!”, Dương Hạo không chút sợ hãi, đấm ra một cú, lập tức mười linh kính lại bộc phát, mang theo toàn bộ linh khí nghênh đón lưỡi đao của Du Minh.  

             “Bùm!”, một tiếng nổ lớn vang lên, Dương Hạo bay ngược về phía sau, sau đó đứng vững cách đó khoảng mười mét.  

             Trên ngực cậu có một vết sẹo mảnh, máu chảy ra từ đó. Phần áo trên cánh tay phải đã bị Thác Thiên Đao cắt ra thành nhiều mảnh, trên cánh tay thậm chí còn xuất hiện những vết nứt nhỏ li ti.  

             Chặn được một đao, nhưng không chặn được đao thứ hai. Thực lực của Du Hồn quả thực rất mạnh, dựa vào bản thân cậu hiện tại, hoàn toàn không thể chống lại sự hung hãn của Thác Thiên Đao được.  

             “Cho ngươi thêm một cơ hội, chết hoặc là khoanh tay chịu trói”, Du Hồn lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn không thể ngờ được rằng Dương Hạo lại thực sự có thể chặn được đao đầu tiên của hắn.  

             Thực lực mà vừa rồi thằng nhóc này thể hiện ra, hoàn toàn không phải Phàm Linh Cảnh có thể có được.  

             “Dương Hạo này mạnh thật đấy, không những phế Du Minh, lại có thể cản được cả Du Hồn. Du Minh là bước thứ nhất của Ngân Linh Cảnh, còn Du Hồn là bước thứ hai, sao hắn làm được vậy?”  

             “Dù chặn được đòn thứ nhất, nhưng ta thấy Dương Hạo dường như đã hết năng lượng, không thể đánh tiếp được nữa”.  

             “Ta thấy hôm nay, Dương Hạo có lẽ sẽ nổi danh khắp học viện Linh Không. Hắn chỉ là một đệ tử nội môn, nhưng lại mạnh hơn so với những đệ tử ưu tú kia nhiều”.  

             “Ha ha! Tên Du Minh đó bị phế cũng tốt, thằng nhãi ấy đáng chết lâu rồi”.  

             “Nhìn kìa, đệ tử chấp pháp tới rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK