Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Nhà họ Du và nhà họ Dương bất hòa, chuyện này trong học viện Linh Không không ai là không biết cả, nhưng ra tay ở ngay đây là chuyện trước nay chưa từng xuất hiện.  

             Hai người đều lùi ra sau, so với Du Kỵ, Dương Hạo lùi ra sau nhiều hơn ba bước, nhưng bản thân cậu lúc này lại tràn đầy vẻ hưng phấn kỳ lạ.  

             “Mười linh kính, mình mới tu luyện được năm linh, nhưng vừa rồi rõ ràng mình cảm nhận được cú đấm ấy đã dùng sáu linh, thậm chí là bảy linh. Đây, đây chính là sức mạnh của tàn thiên Ma Vương sao? Đến thiên phú của mình cũng được tăng lên rồi”.  

             Ngay khi Dương Hạo đang kinh ngạc vì sự thay đổi trong cơ thể, đột nhiên từ xa có vài bóng người lao tới, sau đó đứng chặn giữa cậu và ba người nhà họ Du.  

             “Ai dám động đến đại ca của ta, Du Kỵ, các ngươi muốn chết sao?”, cùng với một tiếng gầm lớn, một thiếu niên cường tráng lao thẳng về phía ba người Du Kỵ, khí thế vô cùng bức người.  

             “Mẹ kiếp! Các huynh đệ, lên!”, phía sau thanh niên cường tráng, năm thiếu niên khác cũng lập tức gầm lên, sau đó vây quanh ba người Du Kỵ, khí thế hung hãn chuẩn bị lao vào chiến đấu.  

             Trong số năm người này có một cô nàng, nhưng cô nàng này nhìn còn hung dữ hơn mấy đường ca kia vài phần.  

             Khi Dương Hạo hoàn hồn lại không khỏi nhếch miệng cười. Nhìn chàng trai cường tráng đang lao về phía Du Kỵ, cậu cười nói: “Dương Hoành, quay lại đi”.  

             Chàng trai cường tráng đang nổi trận lôi đình với Du Kỵ, nghe thấy lời của Dương Hạo, lập tức xoay người lại nhìn cậu một cái, sau đó hậm hực lùi lại, mấy thanh niên còn lại cũng bất lực đi về phía sau Dương Hạo.   

             Bảy anh em đời thứ ba nhà họ Dương đều đến đủ rồi. Trong số bọn họ, cho dù ai gặp phiền phức, bảy người đều sẽ cùng nhau lên, cho đến khi đối phương cầu xin, nếu không, bảy người này thực sự sẽ chiến đến cùng với bên kia.  

             Những kẻ điên nhà họ Dương cũng khá nổi tiếng trong học viện Linh Không.  

             Dương Hạo cười với những huynh đệ của mình, nói: “Dương Hoành, bỏ đi, hôm nay gác chuyện này lại. Du Kỵ này, nếu như thật sự dập đầu xuống vậy thì cũng khá phiền phức đấy”.  

             So với mấy người Dương Hoành, Dương Hạo sau khi trải qua sinh tử biết rằng nên đối mặt với nhà họ Du thế nào, bởi vì kế hoạch đó của nhà họ Du, trong lòng cậu cảm thấy khá cấp bách.  

             “Hừ, nếu không phải đại ca đã nói thì ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu”, trừng mắt nhìn Du Kỵ, Dương Hoành đi theo Dương Hạo rời đi.  

             Du Kỵ lạnh lùng nhìn bóng lưng Dương Hạo, sau đó nói với phía sau: “Du Thần, lập tức quay về, báo cáo về tình trạng của Dương Hạo cho ông cụ. Thằng nhãi này không những không chết, hình như tu vi còn có chút thay đổi. Huynh cảm giác hắn còn mạnh hơn so với trước đây”.  

             “Đại ca, sao đệ không cảm nhận được tu vi của huynh, đáng chết, nhất định là do nhà họ Du làm”.  

             Dương Hoành nắm chặt tay, tức giận nói: “Đám người Du Kỵ đó, sớm muộn gì đệ cũng sẽ xử lý bọn chúng”.  

             “Nhị ca nói đúng”, Dương Phong ở bên cạnh cũng tức giận nói.  

             Dương Thanh Thanh, cô nàng duy nhất trong số các huynh muội cũng tràn đầy sát khí, nói: “Cho dù thế nào, chúng ta nhất định phải bảo vệ đại ca cho tốt, ai dám động vào huynh ấy thì đều phải chết”.  

             “Đúng! Thất muội nói đúng, ai động vào thì sẽ phải chết”, ngũ ca Dương Chấn cũng đằng đằng sát khí nói.  

             Dương Hạo mỉm cười với bọn họ, sau đó nói: “Được rồi, các đệ đi tu luyện đi! Ta đến điện Công Huân một chút”.  

             “Nhưng mà đại ca à”, Dương Hoành đang định đi theo, nhưng lại bị Dương Hạo ngăn lại.  

             Một nụ cười ranh mãnh thoáng qua trên khuôn mặt, sau đó cơ thể Dương Hạo chấn động, một luồng linh khí dâng trào từ trong cơ thể cậu.  

             Sáu người Dương Hoành đều kinh ngạc, mặc dù họ đều không cảm nhận được cụ thể tu vi của Dương Hạo, nhưng linh khí mạnh mẽ đó mạnh mẽ không kém so với tu vi mười hai mạch linh khí trước đây của cậu.  

             “Ha ha! Đại ca, huynh cứ từ từ mà đi, bọn đệ đi trước đây”, sau khi choáng váng, Dương Hoành dắt những huynh muội rời đi.  

             Bảy huynh muội bọn họ, Dương Hoành là nhị ca, vẫn luôn do cậu ấy dẫn dắt bọn họ, còn về Dương Hạo, thường ngày khi có việc gì thì mới tụ họp với họ còn không thì đều tự mình tu luyện. Tuy nhiên đối với cả sáu người bọn họ, đối với Dương Hạo đều vô cùng tôn trọng, không có ngoại lệ, không chỉ vì cậu là đại ca, còn vì tu vi đỉnh cao mười hai mạch của cậu là mạnh nhất trong số huynh muội bọn họ.  

             Điện Công Huân, là trung tâm của học viện Linh Không, cũng là nơi cai quản nghiêm nhất của học viện Linh Không. Chỉ cần là đệ tử của học viện đều được đăng ký ở đây. Mà Công Huân là nơi mà các đệ tử trong học viện tìm kiếm tài nguyên tu luyện và đan dược.  

             Còn về thu được công huân, sau khi đệ tử hoàn thành được một số nhiệm vụ trong học viện mới có thể có được.  

             Công huân của Dương Hạo không nhiều, chỉ hơn ba trăm điểm. Chút công huân này chỉ có thể đổi lấy một số đan dược tu luyện cấp thấp, đến cả đan dược cấp trung cũng không đổi được.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK