Còn về ba thuật kiếm phía sau, Dương Hạo không thể hình dung được, nhưng có một điều rõ ràng rằng đạo kiếm lạc hoàng hôn này thật sự rất đáng sợ.
Trong lòng cậu vô cùng cảm kích Lão Ma, nếu không có ngài thì cậu có lẽ không thể tu luyện được kiếm lạc hoàng hôn. Đấu ấn tu luyện này, trên đời này ai có thể hiểu được?
“Bắt đầu từ rút kiếm đi!”, Dương Hạo thầm nhủ trong lòng, sau đó nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Cậu đặt hàng ngàn viên đá linh khí quanh cơ thể mình, vừa hấp thụ linh khí, vừa lĩnh ngộ kiếm lạc hoàng hôn. Tu luyện và ngộ kiếm cùng một lúc.
Mười ngày, hai mươi ngày, một tháng, hai tháng.
Bên ngoài cửa điện đan khí, Ôn Hoa Vũ vẫn yên lặng chờ đợi, hắn biết Dương Hạo vẫn ở bên trong nên cũng không vội. Hơn nữa dựa theo tin tình báo, hắn biết rằng cậu chính là người đã đấu giá thi thể Tử Phủ Yêu Tiên.
Điều này có nghĩa là trên người tên nhãi này không chỉ có kiếm kỹ của kiếm lạc hoàng hôn, mà còn có viên Huyền Dương Tinh.
Trong hai tháng qua, Từ Hạo cũng đến tìm Dương Hạo vài lần, nhưng đều không thấy cậu. Dương Hạo đang lĩnh ngộ kiếm lạc hoàng hôn, không hề nể mặt ai mà đuổi đi luôn.
“Tên khốn kiếp này!”, Từ Hạo buột miệng mắng chửi, sau đó bỏ đi với mấy chục cân hạch tủy đồng đen vừa được gửi đến từ chi nhánh thành La Hầu.
Tại thành Hội Lăng, Đỗ Diệu và Thủy Linh Lung yếu ớt ẩn nấp trong một ngôi nhà nhỏ của người dân, khuôn mặt của họ lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Mấy ngày nay, hai người bọn họ liên tục bị truy sát, người truy sát bọn họ là một đám tu giả áo vàng, mà người ra lệnh cho đám tu giả áo vàng tự xưng là công tử Bồng Nguyệt.
“Chết tiệt, Thủy Linh Lung, tên Bồng Lai kia rốt cuộc là có lai lịch thế nào? Tên Bồng Nguyệt này hình như là anh họ của hắn. Tên này còn đáng sợ hơn Bồng Lai rất nhiều. Gặp hắn tôi chỉ có thể chạy trốn thôi”, Đỗ Diệu không nhịn được mắng chửi.
Thủy Linh Lung lạnh lùng vuốt mái tóc dài trước trán nói: “Làm sao tôi biết được? Bồng Lai đến nhà họ Thủy chúng tôi là vì ngọc Thâm Hải Linh Lung. Còn Bồng Nguyệt này, tôi chưa từng gặp bao giờ”.
Hai người đã vào thành hơn một tháng, lúc đang đợi Dương Hạo gọi thì bị truy sát. Phải trốn chạy hơn một tháng, bọn họ vô cùng khó chịu.
Tuy nhiên, sau hơn một tháng khổ cực, cảnh giới của hai người đã tiến bộ rất nhiều, cảnh giới của Đỗ Diệu từ Tiên Thiên nhập môn đã tăng lên Tiên Thiên tiểu thành.
Sau khi Thủy Linh Lung luyện công pháp mà Dương Hạo đưa cho cô ta, cô ta đã từ cảnh giới Kim Linh bước hai tăng lên Tiên Thiên nhập môn.
Nhưng cho dù hai người họ đã tiến bộ rất nhiều, nhưng đám tu giả áo vàng đang truy sát bọn họ lại càng kinh khủng hơn, toàn bộ mười hai người đều đang ở cấp bậc Tiên Thiên nhập môn.
Lúc mới bắt đầu, Thủy Linh Lung đã vô số lần gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu không nhờ Đỗ Diệu liều mạng cứu cô ta thì e rằng cô ta đã chết từ lâu rồi.
“Mau nghỉ ngơi đi! Bọn họ sẽ tìm đến được đây nhanh thôi. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ là một trận chiến khốc liệt khác”, Thủy Linh Lung nói xong liền nhắm mắt, bắt đầu khôi phục năng lượng.
Khoảng ba tiếng sau, một đám tu giả áo vàng đã đến trước cửa nhà. Tên cầm đầu là một thanh niên trẻ, có tu vi Tiên Thiên nhập môn, khí tức vô cùng mạnh mẽ.
Hắn nhìn vào căn nhà ẩm thấp, mặt lộ ra vẻ giễu cợt, sau đó phất tay ra hiệu, mười một tên tu giả phía sau nhanh chóng bao vây căn nhà.