Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Sư tỷ, tỷ sợ gì vậy? Tên đó linh hoạt vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”, Phù Nguyệt khẽ cười.  

 

“Ầm ầm!”, cánh cửa khổng lồ từ từ mở ra, đội của Dạ Tử Tiêu dẫn Đỗ Diệu vào sườn núi. Ngay sau đó, đám người Vấn Đình Viêm cũng theo vào trong.  

 

Đám đông lần lượt đi về phía cánh cửa khổng lồ, bốn chữ động phủ Vô Song dường như một cái miệng khổng lồ, đón tất cả bọn họ vào trong.

 

“Chúng ta đừng vào, ở ngoài đợi đi!”, Phù Nguyệt nghĩ một chút rồi nói.  

 

Tô Nhã gật đầu. Bây giờ cô ấy vô cùng bái phục Phù Nguyệt. Đệ tử tinh anh xếp thứ năm của học viện Linh Không này, thực lực mạnh hơn cô ấy tưởng rất nhiều.  

 

Nhưng hôm nay, Tô Nhã đã được mở mang tầm mắt. Ban đầu cho rằng những đệ tử như Tống Sơn ở trong học viện Linh Không đã là những cao thủ rồi, nhưng không thể ngờ được, hôm nay lại xuất hiện thêm một vài tiểu đội dẫn đầu. Mỗi một đội đều vượt xa thực lực của Tống Sơn. Tống Sơn mà mình vẫn luôn bái phục đó chỉ là một người bình thường trong mắt họ mà thôi.  

 

Đặc biệt là Dạ Tử Tiêu, sự ngông cuồng và ngạo mạn của người này không ai có thể ngăn cản được. Vấn Đình Viêm, Sở Trần, đám người này chỉ có thể ra rìa.  

 

Bên trong động phủ Vô Song, không gian ban đầu có vẻ chật chội do có nhiều người, tuy nhiên trận doanh của ai ấy cũng đều rất rõ ràng, mỗi đội một nơi.  

 

Đặc biệt là trận doanh của Dạ Tử Tiêu và Vấn Đình Viêm, những người khác không dám tiến lại gần.  

 

Lúc này mọi người mới chú ý tới cảnh cổng màu đen nằm sâu trong hang động. Bây giờ, ánh mắt của tất cả đều đổ dồn lên người Đỗ Diệu.  

 

“Đừng nhìn ta, ta cũng chưa từng vào. Kế thừa bí thuật của ta chính là lấy được ở trong đây. Tuy nhiên ta khuyên các ngươi đừng vào, bên trong có một sự tồn tại rất đáng sợ. Trước đây, chính vị tiền bối cứu tôi ra đã từng nói, nếu như ai lại gần cánh cửa đó thì sẽ đều phải chết”, Đỗ Diệu nói.  

 

Lúc này hắn chỉ có thể chém gió như vậy, để cho đám người này đắn đo suy nghĩ, giữ chân đám người này thêm một lúc, như vậy mới có thể câu thêm chút thời gian cho Dương Hạo.  

 

“Chết tiệt”, Dạ Tử Tiêu nhìn thấy đám người Vấn Đình Viêm đi theo vào, sắc mặt lập tức sầm xuống vài phần, tuy nhiên hắn cũng biết mình không thể ngăn được đám người này.  

 

Hắn nhìn Đỗ Diệu, chỉ thấy tên này sau khi vào đây thì liền nhắm mắt lại, nhìn trông có vẻ như tư thế đang hồi phục. Mặc dù hắn rất muốn dạy cho tên kiêu ngạo này một bài học, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nhịn.  

 

“Đợi ta hồi phục vết thương sẽ truyền bí thuật cho ngươi”, Đỗ Diệu nhướng mi, nói xong liền nhắm mắt lại tiếp tục hồi phục.  

 

Tuy nhiên những bài công pháp mà hắn tu luyện có vẻ như là loại đểu nhất, linh khí hấp thụ vô cùng chậm. Việc này khiến cho Dạ Tử Tiêu lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể một nhát đập chết tên này.  

 

“Công tử, ta sẽ cố gắng giúp huynh cầm chân bọn họ! Thứ lỗi cho ta, ta không thể không vào, cho dù không có hướng dẫn của ta, bọn họ cũng sẽ vào được”, trong lòng Đỗ Diệu nghĩ.  

 

Thời gian lưu chuyển, chớp mắt một ngày đã trôi qua. Sau một ngày, Dạ Tử Tiêu cuối cùng đã không đợi được nữa rồi.  

 

“Tiểu tử, đứng dậy cho ta!”, hắn một tay túm lấy Đỗ Diệu, tức giận gầm lên, hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh lùng và cao ngạo trước đây nữa.  



Trận đạo, đan đạo, khí đạo, ba phương pháp tu luyện trong phòng thạch đều bị Dương Hạo luyện hết trong một ngày. Trong đó, cậu đã học được mấy thủ thuật hay. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK