“Ồm!”, một tia sáng đen lóe lên, lập tức khiến cho người ta không thể thông qua đạo pháp nhìn rõ gương mặt ông ta.
“Soạt!”, một âm thanh xuyên thấu cực lớn từ trong không gian truyền đến, và một bóng người từ cách đó vài dặm lao ra khỏi vùng hỗn loạn không gian vô tận.
Người này thân hình vạm vỡ, lông mày rậm, mắt to, toàn thân tỏa ra đầy vẻ uy nghiêm mãnh liệt.
Khi ông ta xuất hiện, Tịch Quân lập tức nắm chặt lấy tay Liên Thiên. Còn cơ thể Liên Thiên thì khẽ chấn động, trên mặt lộ ra vẻ phẫn hận. Nhìn chằm chằm vào bóng dáng đó, huynh ấy hận không thể lập tức giết chết đối phương.
“Diệt Ương Tông, Tịch Minh Vũ?”, nhìn thấy sự biến đổi của Liên Thiên, Dương Hạo liền nói một câu. Sau đó y nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên đó, một cỗ sát ý mạnh mẽ lao ra khỏi cơ thể.
Sau khi Tịch Minh Vũ tới, đầu tiên ông ta liếc nhìn Tịch Quân, sau đó lạnh lùng nhìn Liên Thiên mấy cái. Cuối cùng ông ta không để ý hai người đó nữa, ánh mắt chuyển tới giữa không trung.
Trong chớp mắt, cơ thể ông ta đã di chuyển đến vị trí Kinh Ninh Thiên Quân chết vừa nãy, hai mắt lóe lên sự hung hãn, sau đó lại lập tức thu lại.
Ánh mắt Tịch Minh Vũ quét qua đám người Dương Hạo, cuối cùng dừng trên người Yêu Quân áo choàng đen, cơ thể khẽ chấn động, ông ta xoay người, không nói lời nào xé rách không gian rời đi.
“Ông ấy thay đổi rồi, trở nên thật xa lạ. Muội thực sự nghi ngờ, ông ấy liệu còn là phụ thân của muội không”, đôi mắt Tịch Quân rơm rớm nước mắt, lặng lẽ nghẹn ngào.
Ngực Liên Thiên phập phồng liên hồi, hận ý ngút trời, khoảnh khắc này dần dần được huynh ấy áp chế xuống. Đối với Tịch Minh Vũ, huynh ấy đã quá quen thuộc rồi.
Mặc dù Tịch Minh Vũ hiện tại và Tịch Minh Vũ trước đây là cùng một người. Nhưng tâm của ông ta đã thay đổi rồi, vì quyền lực mà bỏ mặc mọi cảm xúc, bao gồm cả đứa con gái này của ông ta cũng như vậy.
“Ta không chết, sẽ có một ngày tiêu diệt Diệt Ương Tông. Đối với giới tu luyện của thế giới Phong Vũ, ông ta là kẻ phản bội”, Liên Thiên không muốn Tịch Quân biết quá nhiều, vì vậy chỉ thầm nói câu này trong lòng.
Dương Hạo khẽ nhíu mày nhìn Tịch Minh Quân rời đi. Y cảm thấy có chút kỳ lạ, Kinh Ninh Thiên Quân đó, e là đã bày ra một âm mưu cực lớn trong thế giới Phong Vũ. Đến cả một Thiên Quân tam trọng như Tịch Minh Vũ cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
“Tự Tại, đi theo ta”, Yêu Quân áo choàng đen nói một câu, sau đó nói với Dương Hạo: “Cậu nhóc, đối với cậu, ta chỉ có thể nói một câu, nỗ lực tu hành”.
Nỗ lực tu hành, bốn từ đơn giản vô cùng này, khích lệ vô số người.
Khi nói xong bốn từ này, Yêu Quân áo choàng đen liền nắm lấy tiểu hòa thượng rồi lập tức biến mất trước ánh mắt của mọi người. Ông ta không hề xé rách không gian, cũng không dựa vào tốc độ bay đi mà thực sự là biến mất không thấy đâu.
“Cường giả tuyệt thế!”, Dương Hạo nhìn thấy cảnh này, không khỏi hít một hơi.
Y nghĩ, dường như từ khi bắt đầu đến giờ, bản thân chỉ có thể cảm nhận được một chút khí tức yêu trên người vị Yêu Quân này, còn những thứ liên quan đến thực lực đều không tồn tại. Cảnh giới của ông ta thế nào, thực lực thế nào đều không biết rõ…
Điện Đan Khí trong thành Tế Nguyệt, Dương Hạo và Đàm Khinh Tinh ngồi đối diện nhau. Sắc mặt của lão tràn đầy vẻ kinh ngạc. Lão không thể tưởng tượng được, Dương Hạo lại có thể đạt đến độ cao đáng sợ như vậy.