“Lạc Tiên Ca, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, nếu bước vào địa phận của ta nửa bước, chết”, giọng nói lạnh lùng từ xa vang lên, lực đại đạo mạnh mẽ lập tức bộc phát, lại tấn công về phía người đàn ông trung niên người đầy máu.
Dương Hạo cau mày. Y cảm nhận được khí tức của cảnh giới Linh Kiếp bước bốn trên cơ thể người đàn ông trung niên. Tuy nhiên, lực đại đạo lại thuộc về lực lượng Thiên Quân, khiến người đàn ông trung niên dù bị một đòn nặng nề nhưng vẫn hiên ngang không ngã xuống.
“Lớp phòng ngự thật kinh người, cơ thể xương thịt của ông ta có lẽ còn mạnh hơn mình”, trong lòng cảm thán, cơ thể Dương Hạo lóe lên, tới bên cạnh người đàn ông trung niên.
“Vị đại ca này, ta khuyên ông nên nhẫn nhịn đi! Uy lực Thiên Quân, với thực lực hiện giờ của ông, tuyệt đối không thể chống cự được”, thanh âm bay ra, lọt vào tai người bên kia.
Quay đầu lại, một chút ánh sáng xẹt qua đôi mắt sắc bén như sói kia. Sau đó ánh mắt hung hãn dần biến thành bất lực.
Người đàn ông trung niên thở dài, gật đầu với Dương Hạo, sau đó xoay người bay về phía viện.
“Bớt lo chuyện bao đồng, im miệng lại”, khi Dương Hạo đang nhìn người đàn ông trung niên rời đi, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Vụt!”, lực đại đạo hội tụ trong không gian, trên mặt y in lại một vết tát rất lớn.
“Bốp!”, âm thanh lanh lảnh vang lên, cơ thể không ngừng bay về phía sau. Ánh mắt Dương Hạo lóe lên sự dữ tợn, nhưng sau đó lập tức biến mất.
Y mỉm cười, không nói lời nào. Nhưng y đã khắc sâu cái tát này, nhớ kỹ vị Thiên Quân tu luyện phong lực trong ngũ hành này.
“Bài học của tiền bối, vãn bối sẽ ghi nhớ”, y nhìn bóng hình hư ảo phía xa, nói một câu.
Hận! Sự phẫn nộ ngút trời. Tuy nhiên Dương Hạo không hề hành động hấp tấp, bởi vì Dương Hạo kém xa so với người này. Ra tay, chỉ là tự dâng mạng. Vì vậy y buộc phải nhịn cục tức này.
“Hừ! Tiền bối Phong Hành Tử, ngươi quá vô văn hóa rồi đấy? Ra tay với một hậu bối, đúng là huênh hoang ngang ngược mà”, giọng nói lanh lảnh vang lên, Tịch Quân đi ra khỏi kiệu.
“Ta cứ ngỡ là ai, hóa ra là con gái của Tịch Minh Vũ”, hư ảnh đó dần hóa thực, lộ ra gương mặt trắng nõn. Thiên Quân Phong Hành Tử này trông chỉ mới là một thanh niên ngoài đôi mươi.
Hắn quét mắt nhìn Tịch Quân, cười khẩy nói: “Tên tiểu nhân Tịch Minh Vũ, năm đó đào hố chôn Liên Thiên. Lẽ nào hôm nay muốn chôn cả con gái mình luôn sao?”
Nhưng trớ trêu thay, trên gương mặt Tịch Quân không có chút giận dữ nào. Đối với người phụ thân này, cô ấy sớm đã có mối thù sâu sắc.