“Khá lắm, tu hành kiếm đạo của tên này rất mạnh”, thanh niên đồ đen đương nhiên cảm nhận được sự tác động với tâm hồn của nhát kiếm nhân gian này, không khỏi cảm thán một câu.
“Ta đã nói, ngươi không cản được ta giết hắn”, Dương Hạo thản nhiên lên tiếng, sau đó đưa mắt nhìn về phía thanh niên đồ đen, nói: “Hai chúng ta liên thủ, thế nào?”
Khi chọn đồng đội đương nhiên phải chọn mạnh một chút, còn loại người kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, cậu không thèm trở thành đồng đội với hắn.
Thực lực của thanh niên áo đen này thì không cần phải bàn, về phần tính cách, mặc dù hơi lạnh một chút, nhưng so với đám thiên tài tới từ đại tông môn này thì đã tốt hơn nhiều rồi.
“Ta không có ý kiến gì”, thanh niên đồ đen cười nhẹ, nụ cười có chút cứng ngắc.
Sau đó cậu ta nói: “Tuy nhiên nếu đã muốn liên thủ, chúng ta phải lập một lời thề, để trời đất làm chứng, kẻ phản bội vĩnh viễn sẽ không được đầu thai, linh hồn tiêu tán”.
“Được”, Dương Hạo cũng cười. Dù sao cũng hợp với ý cậu, đề phòng lòng người là chuyện không thể thiếu được. Trên con đường đi tới Thiên Thành này, bất cứ kẻ nào cũng có thể trở thành kẻ thù của cậu. Trừ khi lập lời thề, có ràng buộc của đất trời.
“Thính Phong, bọn chúng hình như không để ý tới chúng ta”, ba thanh niên, trong đó một thanh niên đồ vàng lãnh đạm nói với người ở giữa.
“Đây là lần đầu tiên Mang Thính Không ta bị người khác ngó lơ. Tuy nhiên không gần gấp, rất nhanh bọn chúng sẽ chết thôi”, thanh niên ở giữa lạnh lùng nói.
Diệp Già nằm chặt thanh trường kiếm trong tay, toàn thân xẹt qua tia lửa, ảm đạm nói: “Tôn Lập Dương, Mang Thính Phong, tên tiểu tử đó là của ta. Trong vòng ba chiêu, ta phải hủy tu vi của hắn”.
“Dương Hạo ta thề…”
“Lãnh Lăng, ta thề…”, hai người tuyên thệ, thanh âm vang lên. Phía trên bầu trời, hai tia sáng xám dần dần hội tụ, rồi lần lượt đi vào lông mày của hai người.
Lập lời thề với đất trời, ràng buộc vô hình đó giáng thẳng vào tâm hồn, cả Dương Hạo và Lãnh Lăng đều cảm thấy bị xiềng xích bởi thiên đạo.
“Các ngươi, đều phải chết”, sau khi lập xong lời thề, trong mắt Lãnh Lăng hiện lên tia lạnh lẽo, từ trong cơ thể bùng lên một luồng khí tức hung ác, lao thẳng về phía ba người bọn chúng.
Dương Hạo nở nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm tên Diệp Già, thực lực của đối phương quả thực rất mạnh, nhưng ý chí chiến đấu trong lòng cậu càng lúc càng mãnh liệt.
Kiếm tu, hơn nữa còn là kiếm tu hàng đầu, là đối thủ có thể cải thiện việc tu hành kiếm đạo cho cậu. Thực lực của đối phương mặc dù mạnh, nhưng cậu cũng không hề yếu.
“Kiếm tâm, chém!”, hai mắt Diệp Già ngưng tụ/đanh lại, sau đó bộc phát sát khí lao về phía Dương Hạo.
“Kiếm tâm!”, đồng thời cũng là kiếm tâm, kiếm quang điên cuồng đó hình thành từ tứ phía. Tâm động, kiếm động, cả hai điều khiển kiếm tâm, mạnh mẽ tấn công đối phương.
“Giết! Giết! Giết!”, Diệp Già điều khiển mũi kiếm rực lửa, không ngừng chém về phía kiếm của Dương Hạo.