Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Có điều, cho dù ông ta thăm dò thế nào cũng không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào, cho đến ba ngày sau, Hùng La Thiên Quân mới bất lực thở dài, đứng lên.  

 

“Trận pháp sao?”, khẽ lẩm bẩm một câu, Hùng La Thiên Quân nói: “Xem ra phải tìm một người bạn cũ giỏi về trận pháp đến, chỉ cần có hy vọng lấy được chiến hạm Trấn Linh, ta không tiếc bất kỳ giá nào”.  

 

Nói rồi Hùng La Thiên Quân cũng mở không gian ra, bóng dáng biến mất ngay sau đó.  

 

Dương Hạo lặng yên đứng trên con đường Thiên Thành, trước mặt y có một tấm kính phát ra dao động rất nhỏ, mà cảnh tượng trong tấm kính này chính là phong cảnh bên ngoài.  

 

Trước đó Kinh Ninh rời đi, đến ba ngày sau Hùng La cũng đi khỏi đó, mọi thứ diễn ra đều lọt vào tầm nhìn của Dương Hạo. Theo lý nhìn thấy hai Thiên Quân đi khỏi đây, y phải cảm thấy nhẹ nhõm nhưng bây giờ sắc mặt y vô cùng nghiêm trọng.  

 

Nhất là câu nói khi Hùng La Thiên Quân rời đi đó khiến y vừa thở phào bỗng chốc lại trở nên căng thẳng.  

 

 

 

“Nếu là cao thủ có khả năng về trận pháp chắc cũng không mất bao nhiêu thời gian thì trận pháp lối vào thật sự có khả năng bị phá vỡ, đến lúc đó bí mật Thiên Thành sẽ không còn tồn tại nữa”.  

 

“Nhưng theo lý thì cường giả giỏi về trận pháp chắc cũng không dễ gì phá được trận pháp lối vào này. Những người chưa vào con đường Thiên Thành muốn thăm dò trận pháp này nào có dễ như thế? Nếu không con đường Thiên Thành đã bị người khác quét sạch từ lâu rồi”.  

 

“Chiến hạm Trấn Linh, ra đây”, lớn giọng gọi, bên cạnh Dương Hạo xuất hiện ảo ảnh của chiến hạm cực lớn đó, ánh sáng màu đỏ như máu chiếu rọi cả con đường Thiên Thành.  

 

Trong từng tòa cung điện, thân hình đệ tử Thiên Thành đồng loạt xuất hiện, rất nhiều cảnh giới Linh Kiếp và thanh thiếu niên vừa nhập môn không lâu đều ngẩng đầu lên nhìn chiến hạm cực lớn đó.  

 

“Xảy ra chuyện gì thế?”, Lãnh Lăng hỏi Ngưu Đằng bên cạnh: “Sau khi trở về, lão đại cứ đứng mãi ở lối vào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”  

 

Trạng thái này của Dương Hạo chắc chắn không phải là chuyện tốt nên họ cũng không hỏi.  

 

Ngưu Đằng quay đầu lại trợn mắt nói: “Huynh hỏi ta, sao ta biết được? Dù sao lão đại làm gì cũng kỳ lạ, cũng không phải là lần đầu, muốn biết thì tự huynh đi hỏi đi”.  

 

Mặc dù nói thế nhưng Ngưu Đằng vẫn cảm thấy ngứa ngáy muốn biết, hắn nhìn bốn thủ lĩnh của Tứ Vệ là mấy người Mục Lăng, Đông Long ở đằng xa, cơ thể lướt qua đến gần.  

 

“Đông Long, chuyện gì thế?”, Ngưu Đằng đến cạnh Đông Long hỏi.  

 

Nếu là trước đây, Ngưu Đằng chắc chắn không dám nói chuyện với Đông Long, nhưng bây giờ thì khác, Đông Long chỉ là ma nô của Dương Hạo, còn hắn lại là huynh đệ của Dương Hạo, cách biệt địa vị rất lớn.  

 

Đông Long nhìn Ngưu Đằng nói: “Lần này chúng ta bị hai cường giả Thiên Quân đuổi giết ở thành La Hầu, lúc đó nếu không nhờ linh hồn bảo vật của chiến hạm Trấn Linh ra tay, có lẽ chúng ta kể cả thành chủ cũng đừng hòng quay về”.  

 

“Thiên Quân đuổi giết”, Ngưu Đằng hít khí lạnh, mắt trợn trừng.  

 

Ánh mắt Lãnh Lăng lóe lên tia lạnh lẽo nói: “Có thể quay về đã xem là may mắn rồi, bị cường giả Thiên Quân đuổi giết mà đến giờ vẫn còn sống đã là mạng lớn đấy”.  

 

“Đúng thế, chúng ta xem như mạng lớn”, Mục Lăng gật đầu nói.  

 

Thân Đồ Liệt Nguyệt cũng lộ ra vẻ vui mừng, có thể sống sót là một chuyện cực kỳ may mắn với bất kỳ tu giả nào thoát chết.  

 

Ở vị trí lối vào, Dương Hạo triệu hồi chiến hạm Trấn Linh ra, sau đó biến mất tại chỗ.  



Sau khi vào bên trong chiến hạm, y xuất hiện trong một căn phòng cốt yếu của chiến hạm. Y đẩy cửa ra, một đứa trẻ xuất hiện trong tầm mắt. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK