Bọn chúng nghĩ mãi không hiểu, xe bắn đá của tiêu cục Trấn Viễn thoạt nhìn còn không bằng loại cỡ lớn mà bọn chúng thu được, tại sao cự ly bắn lại xa hơn quá nửa so với xe mà bọn chúng thu được?
Thổ phỉ nào biết, những chiếc xe bắn đá bị bọn chúng thu được chỉ là loại bình thường nhất mà thôi.
Ưu điểm của loại xe bắn đá là chế tạo đơn giản, điều khiển cũng thuận tiện, hơn nữa mỗi lần có thể bắn ra được rất nhiều đá, có sức sát thương rất lớn đối với kẻ địch tập trung.
Khuyết điểm là kiểu dáng lớn, di động và mang theo không tiện, cự ly bắn cũng không xa.
Mà ba xe bắn đá Kim Phi sử dụng bây giờ là mẫu cải tiến của nhà kho sau núi, mặc dù mỗi lần chỉ có thể bắn ra đá có trọng lượng nhẹ, thao tác cũng tương đối phức tạp, thế nhưng lại có cự ly bắn xa, hơn nữa điểm rơi cũng chuẩn xác.
“Hay!”
Trường Tín Quân trên núi đều kích động hô lên.
Khánh Mộ Lam và mấy cận vệ phía sau lưng cũng đều thở phào.
Mấy ngày qua bọn họ bị thổ phỉ bao vây kẹt cứng, ngay cả chút cơ hội phá vòng vây cũng chẳng có, uy hiếp chủ yếu tới từ cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.
Nếu như Kim Phi đã có thể giải quyết cung nỏ hạng nặng thì chắc chắn cũng có thể giải quyết xe bắn đá.
Quả nhiên, sau khi binh lính nữ xử lý cung nỏ thì không hề dừng lại, dưới sự chỉ huy của Kim Phi, họ lại bắt đầu đợt bổ sung và trữ lực mới.
“Mau! Đưa xe bắn đá tới các nơi khác!”
Mấy tên đại ca của đám thổ phỉ cũng ý thức được suy tính của Kim Phi, đồng loạt hô hào ra lệnh di chuyển xe bắn đá.
Thế nhưng tên thổ phỉ truyền lệnh vẫn chưa kịp chạy tới trận địa xe bắn đá thì đợt công kích mới của binh lính nữ đã đổ ập tới.
Cùng với tiếng vỡ vụn của các hũ, trận địa xe bắn đá của thổ phỉ cũng chìm trong biển lửa.
Từ lúc này, toàn bộ số xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng mà đám thổ phỉ cướp được từ trong tay Khánh Mộ Lam đều không còn nữa.
Hai đợt công kích này có đả kích rất lớn đối với sĩ khí của thổ phỉ.
Không ít thổ phỉ đều lộ ra vẻ mặt kinh hoảng.
Tiêu đô úy bên dưới ngước nhìn hai biển lửa bên trên sườn núi thì không tự chủ được mà siết chặt tay thành nắm đấm.
Điều anh ta sợ nhất là Kim Phi bảo phủ binh tiến công mạnh mẽ, quyết cứu được Khánh Mộ Lam bằng mọi giá.
Bây giờ xem ra Kim Phi quả nhiên vẫn để lại đường lui.
“Tiếp theo đây không cần chúng ta phải liều mạng nữa rồi”.
Trong lòng Tiêu đô úy thầm thở phào một hơi.
Bên cạnh, Trương Lương nói với Kim Phi: “Tiên sinh, còn cần cử người đi kêu gọi đầu hàng nữa không?”
Tiêu đô úy vừa thở phào một hơi lại lập tức trở nên căng thẳng.
Người được cử đi kêu gọi đầu hàng khi trước xác vẫn còn chưa lạnh, bây giờ lại cử người đi không phải chẳng khác gì bắt họ đi nộp mạng hay sao?