Và ngay cả khi đó là say sóng, làm sao có thể tiếp tục say sóng sau khi xuống thuyền lâu như vậy?
Vì vậy Kim Phi liền nghĩ tới một khả năng khác.
Ở thời phong kiến, kinh nguyệt thường bị coi là một điều bẩn thỉu, ít người chủ động nhắc đến, nhất là những người trong các gia tộc lớn lại càng kiêng kỵ chuyện này.
Công chúa Lộ Khiết bị câu hỏi của y làm cho ngượng ngùng, cô ta đỏ mặt nhìn xung quanh và nhận ra rằng Thiết Chuỳ và những người khác không thể nghe thấy cuộc trò chuyện, liền thấp giọng trả lời: "Đã gần hai tháng rồi..."
Kim Phi nghe xong có chút ngơ ngác: "Vậy tại sao nàng không sớm nói cho ta biết?"
"Tại sao phải nói với tiên sinh loại chuyện này..."
Khi công chúa Lục Khiết nói ra lời này, cô ta chợt tỉnh táo lại: "Tiên... tiên sinh, chàng có ý gì..."
Mặc dù trước khi đến đây cô ta đã hỏi mẹ mình một số chuyện về nam nữ, nhưng trước khi gả cho Kim Phi, công chúa Lộ Khiết chỉ là một cô gái trẻ, kiến thức cũng có hạn.
Nếu ở làng của mình thì không sao, các chị các cô trong làng sẽ nói cho cô ta biết. Nhưng tình cảnh của công chúa Lộ Khiết khi ở làng Tây Hà khá khó xử, sau khi đến Đông Hải, mọi người cũng rất bận rộn và không có ai đến trò chuyện với cô ta.
Hơn nữa lĩnh vực này công chúa Lộ Khiết không hiểu biết nhiều, cô ta căn bản không nghĩ tới khả năng này. Hiện tại Kim Phi chủ động hỏi về nguyệt sự, cô ta mới chợt nghĩ tới.
“Nha đầu ngốc!” Kim Phi kéo công chúa Lộ Khiết vào thư phòng: “Gần đây là lỗi của ta đã bỏ mặc nàng!”
Ở thời điểm đó không có biện pháp tốt nào để tránh thai ngoài ý muốn, vì không muốn hại đến cơ thể Quan Hạ Nhi và những người khác, Kim Phi thường tính toán ngày để tránh mang thai.
Nhưng từ khi Quan Hạ Nhi yêu cầu công chúa Lộ Khiết sinh con trước khi có thể về Đông Man, công chúa Lộ Khiết vẫn luôn nài nỉ Kim Phi sinh con. Kim Phi không nhịn được nên cũng không thèm tính ngày nữa.
Hơn nữa, y trước đây bận rộn với dự án thành phố mới ở Đông Hải, không tới chỗ công chúa Lộ Khiết nghỉ ngơi nên cũng quên khuấy mất chuyện này.
"Tiên sinh lúc nào cũng đang bận..."
Công chúa Lục Khiết mới nói được nửa chừng đã bị Kim Phi cắt ngang: "Được rồi, nàng ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, ta sẽ bảo Thiết Chuỳ gọi Ngưu đại phu tới!"
Dù sao Kim Phi là quốc sư của Đại Khang, phu quân của Cửu công chúa. Ngoài các cận vệ, trong đoàn tùy tùng của y còn có hai đại phu. Một người là bác sĩ Đông y nghiên cứu y học cổ truyền, người còn lại là một nữ quân y nghiên cứu y học hiện đại.
Ngưu đại phu mà y vừa nhắc tới là vị đại phu nghiên cứu y học cổ truyền.
Nhìn Kim Phi đi ra ngoài gọi Thiết Chuỳ, công chúa Lộ Khiết trong mắt tràn đầy mong đợi.
Không chỉ vì yêu cầu của Quan Hạ Nhi và củng cố tình cảm với Kim Phi, công chúa Lộ Khiết biết rất rõ rằng nếu cô ta và Kim Phi có một đứa con, điều đó cũng sẽ rất quan trọng đối với liên minh các bộ lạc nhỏ.
Là một thành viên trong đoàn tùy tùng của Kim Phi, Ngưu đại phu sống ở sân trước. Cho nên chẳng mấy chốc ông ta đã theo Thiết Chuỳ đi vào với hộp thuốc trên lưng.
"Ngưu đại phu, xin lỗi vì muộn vậy rồi vẫn làm phiền ông!"
Kim Phi chào hỏi Ngưu đại phu.
“Không dám, không dám!”
Ngưu đại phu vội vã đáp lễ: "Tiên sinh trong người khó chịu sao?"
"Không phải ta, là Lộ Khiết" Kim Phi chỉ vào công chúa Lộ Khiết và giải thích triệu chứng của cô ta.
Ngưu đại phu vừa nghe đã hiểu, mỉm cười ngồi xuống bàn làm việc: "Điện hạ, thất lễ rồi!"
"Xin phiền Ngưu đại phu!" công chúa Lộ Khiết đưa tay trái ra và đặt cổ tay lên tấm thảm.
Ngưu đại phu đặt ngón tay lên đó, một lúc sau ông ta ra hiệu cho công chúa Lộ Khiết đặt cổ tay còn lại của mình lên tấm thảm.
Một lúc sau, Ngưu đại phu rút ngón tay lại, đứng dậy cúi người nói với Kim Phi: "Chúc mừng tiên sinh, Điện hạ đã có tin vui!"
Tuy rằng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng Kim Phi vẫn rất vui vẻ: "Ông chắc chắn chứ?"
"Tiên sinh, nếu đến hỉ mạch mà cũng nhận nhầm thì ngài có thể đập vỡ hộp thuốc của ta!"