Vào ban đêm, nhiệt độ ở kênh Hoàng Đồng xuống tới -10 độ, binh lính Đảng Hạng đứng canh gác xung quanh đều run lên vì lạnh, nhưng bàn tay cầm cây cung của thần tiễn lại không hề run rẩy.
Vút!
Một mũi tên bay ra từ bức tường đá, trúng thẳng vào cổ người trinh sát phía trước!
Máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ lớp tuyết bên dưới.
Mãi đến lúc này, các binh lính Đảng Hạng khác mới phát hiện ra lính trinh sát.
Trên tường đá lập tức vang lên tiếng cồng chiêng, các binh lính Đảng Hạng khác phụ trách canh gác lập tức thò đầu ra nhìn xuống tường thành.
Còn có người ném thẳng cây đuốc xuống để tránh có người tới gần tường đá.
Tóm lại, trên tường đá cực kỳ hỗn loạn, nhưng thần tiễn hoàn toàn không dao động, sau khi bắn chết lính trinh sát thứ nhất, lập tức lấy ra mũi tên thứ hai, giương cung cài tên.
Dưới bức tường đá, người trinh sát thứ hai chỉ cách người bạn đồng hành của mình mười mấy mét.
Sau khi phát hiện người phía trước bị bắn, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu người trinh sát thứ hai là mình đã bị lộ, trong tiềm thức muốn bỏ chạy.
Nhưng trong lòng anh ta biết rõ, lúc này mình đã cách tường thành quá gần, nếu chạy, kẻ địch sẽ lập tức phát hiện.
Dân du mục ở thảo nguyên am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, đến lúc đó trên tường đá sẽ là một cơn mưa tên, anh ta không có khả năng chạy trốn thoát.
Anh ta không những không thể trốn thoát mà cả hai người bạn đồng hành còn lại phía sau cũng không thể trốn thoát.
Hơn nữa, trong lòng người trinh sát này vẫn còn hy vọng xa vời cuối cùng, hy vọng rằng những binh lính Đảng Hạng chỉ là tình cờ phát hiện ra người trinh sát đầu tiên chứ không phải mình.
Vì vậy người trinh sát thứ hai ngồi xổm trên mặt đất, không dám cử động chút nào, hy vọng đợi đến khi kẻ địch dời sự chú ý đi rồi mới ẩn nấp hoặc rút lui.
Nhưng anh ta không biết rằng mình đã bị thần tiễn phát hiện.
Trên tường đá, thần tiễn đã nhắm thẳng vào nhân viên hộ tống thứ hai, đang chuẩn bị buông dây cung thì lại bị người phụ trách tình báo chặn lại!
“Còn lại ba người không cần bắn chết, chỉ cần bắn bắn què là được!” Người phụ trách tình báo nói.
“Tại sao?” Thần tiễn nghi hoặc hỏi: “Đại nhân không tin tài bắn cung của ta sao?”
Đối với thần tiễn mà nói, tài bắn cung chính là bản lĩnh kiêu ngạo nhất của bọn họ, cũng là nền tảng kiếm sống của họ.
Thần tiễn có thể chấp nhận nhiệm vụ mà người phụ trách tình báo sắp xếp, lại không thể chấp nhận chuyện hắn nghi ngờ tài bắn cung của mình.
“Đừng hiểu lầm, ta không có ý này,” Người phụ trách tình báo cũng không định vô duyên vô cớ đắc tội thần tiễn, bèn giải thích: “Kim Phi xưa nay nổi tiếng là thương yêu binh lính, chúng ta sẽ không bắn chết những người này, nhưng bọn chúng sẽ bị què. Ta muốn xem y có phái người tới cứu chúng hay không!”
Thần tiễn nghe xong liền hiểu ra. Hóa ra người phụ trách tình báo muốn bao vây địa điểm đánh viện binh.
Lính trinh sát tới chân tường đá, mặc kệ Kim Phi phái bao nhiêu người tới cứu đều là chịu chết.
Nếu Kim Phi không cử người đến giải cứu, điều đó sẽ khiến những binh sĩ khác của quân Thục phải chạnh lòng, từ đó ảnh hưởng đến địa vị của Kim Phi trong mắt quân Thục.
“Vẫn là đại nhân nghĩ chu đáo!”
Thần tiễn gật đầu, hơi điều chỉnh góc độ!
Vút!
Mũi tên phát ra tiếng rít, trúng chính xác vào đùi của người trinh sát thứ hai!
Người trinh sát rên rỉ đau đớn, ngã sụp xuống đất.
Mũi tên này cũng hoàn toàn đập tan suy nghĩ may mắn cuối cùng trong lòng anh ta.
Anh ta biết, mình đã hoàn toàn bại lộ.
Nghĩ đến đây, người trinh sát không còn sợ hãi nữa mà kiên quyết đứng dậy, kiên quyết nhảy về phía bức tường đá.
Nhưng mới vừa đi được hai bước, lại một mũi tên khác bay ra khỏi tường đá, chân còn lại của trinh sát cũng bị bắn trúng!
Bây giờ trinh sát này thậm chí còn không thể nhổm người dậy.
Nhưng anh ta vẫn không bỏ cuộc, chống hai tay xuống đất, bò về phía bức tường đá, phía sau để lại một vết đỏ tươi trên tuyết.
Vút!
Một mũi tên khác bay tới, cánh tay trái của người trinh sát bị ghim thẳng xuống đất.
Người trinh sát chưa kịp rút mũi tên ra thì một mũi tên khác bay tới, cánh tay phải của anh ta cũng bị mũi tên ghim xuống đất!
…
Kênh Hoàng Đồng, sau khi đội cảm tử xuất phát, Kim Phi và nhóm Trương Lương bước lên công sự, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Sau khi người lính trinh sát đầu tiên bị bắn chết, bọn họ đã phát hiện.
Nhưng giống như người trinh sát thứ hai, trong lòng bọn họ vẫn có chút hy vọng xa vời, hy vọng người Đảng Hạng chỉ phát hiện người trinh sát đầu tiên, muốn chờ xem.
Giờ đây, chút may mắn cuối cùng trong lòng họ cũng đã tan vỡ.
“Tiên sinh, tìm được kẻ bắn tên rồi, là thần tiễn Đảng Hạng!”
Hầu Tử giơ kính viễn vọng nói: “Hắn ở cạnh đống lửa thứ ba ở góc tây bắc của bức tường đá!”
Hiện giờ trời đã tối rồi, lúc lính trinh sát thứ nhất bị bắn chết, Kim Phi và những người khác thậm chí còn không nhìn thấy mũi tên đến từ đâu.
Sau đó thần tiễn lại bắn liên tiếp bốn mũi tên, Hầu Tử cuối cùng cũng tìm được vị trí của hắn.
Thần tiễn cũng giống người thuần hóa chim ưng, có một chiếc mũ và trang phục đặc biệt, Hầu Tử đã nhìn thấy trang phục của hắn.
“Phóng tên lệnh, bảo các huynh đệ còn lại nhanh chóng rút về!” Kim Phi gằn giọng nói.
Tuy rằng y không biết nhiều về thảo nguyên, nhưng cũng đã nghe nói về kỹ năng bắn cung của những thần tiễn.
Người bắn cung giỏi phải có thị lực tốt.
Cho nên Kim Phi hiểu được, lần ẩn nấp này đã hoàn toàn thất bại!
Thừa dịp hai trinh sát cuối cùng vẫn còn cơ hội, lựa chọn sáng suốt nhất là rút lui càng sớm càng tốt.
Trương Lương lần này không phản bác Kim Phi, mà vẫy tay về phía sau.
Tuýt!
Với một tiếng rít sắc bén, một mũi tên lệnh màu vàng nổ tung giữa không trung.
Đây là tín hiệu rút lui trước khi đội cảm tử xuất phát, Hầu Tử đã giao hẹn với bọn họ.
Nhưng hai lính trinh sát phía sau không những không rút lui kịp thời theo giao hẹn mà ngược lại còn không màng xông thẳng về phía tường đá, đi theo con đường hình chữ Z.
Trên thực tế, khi hai trinh sát phía sau thấy trinh sát thứ hai bị bắn vào đùi, họ biết rằng rất có thể mình đã bị phát hiện.
Trước khi nhìn thấy mũi tên lệnh, bọn họ còn đang tính toán chạy về, nhưng sau khi nhìn thấy mũi tên lệnh, họ hiểu rằng Kim Phi không hề vứt bỏ bọn họ, hai lính trinh sát lại không có suy nghĩ trở về nữa.
Thứ nhất, khả năng trốn thoát trở về tương đối thấp, thứ hai, bọn họ không muốn trở thành kẻ đào ngũ!
Cho nên bọn họ lựa chọn lao tới bức tường đá!
Bức tường đá cách bọn họ chưa đầy hai mươi trượng, với tốc độ của trinh sát, chỉ mất hơn mười giây là có thể lao tới.
Chỉ cần cho nổ tung bức tường đá là nhiệm vụ của họ đã hoàn thành!
Hình chữ Z là con đường được các trinh sát sử dụng trong huấn luyện để đối phó với việc bị cung nỏ ngắm bắn, đây cũng là lần đầu tiên thần tiễn gặp phải, hắn bắn liên tiếp hai mũi tên nhưng không trúng đích.
Trong lúc trinh sát đang chạy thật nhanh, anh ta còn để lộ túi thuốc nổ sau lưng, khi người phụ trách tình báo nhìn thấy thì ớn lạnh khắp người!
Hắn quay ra gầm lên với các binh lính Đảng Hạng: “Các ngươi còn đứng đực ra làm gì, mau bắn chết bọn chúng cho ta!”
Khi thần tiễn ra tay, binh lính bình thường không dám ra tay, nếu không sẽ là bất kính với thần tiễn.
Cho nên vừa rồi đám binh lính Đảng Hạng xung quanh đều đứng trên tường đá hóng hớt, không ai dám bắn tên, đến khi nghe được người phụ trách tình báo gào thì mới kịp phản ứng lại, giơ cung tên lên, nhắm xuống phía dưới.
Lúc này, trinh sát thứ ba đã chạy tới dưới bức tường đá!