“Phu nhân đừng tức giận, hôm qua Lưu Quân và Hàm Tử đã về rồi, ta đã sắp xếp bọn họ đì đối phó với Ngụy Lão Tam!”
Trịnh Phương sợ Quan Hạ Nhi lại ngất xỉu nên nhanh chóng khuyên nhủ cô.
Thế nhưng lần này Quan Hạ Nhỉ không ngất xỉu mà lo lắng hỏi: “Huynh đã thông báo cho Vũ Dương chưa?”
“Đã thông báo rồi, đích thân Tiểu Ngọc đã tới đó.” Trịnh Phương đáp lại.
‘Vậy có thông báo cho Đông Đông chưa?”
“Đường xưởng trưởng?” Trịnh Phương sửng sốt một chút: “Còn chưa kịp…”
“Báo cho muội ấy nhanh lên, trong xưởng dệt toàn là vải, bén lửa là cháy hết!”
Quan Hạ Nhi lo lắng đến mức như muốn nhảy dựng ra khỏi cáng: “Đi nhanh, nhanh chóng thông báo cho Đông Đông, bảo muội ấy sơ tán công nhân đi!”
Cuối cùng Trịnh Phương cũng tỉnh táo lại, không kịp sắp xếp ai khác mà tự mình chạy đì luôn.
“Nhuận Nương mau đến trường học, cho
bọn nhỏ giải tán đi!”
Quan Hạ Nhi đỡ cáng, nhanh chóng nói.
“Dạ!” Nhuận Nương cũng quay người bỏ chạy.
Quan Hạ Nhi nhìn quanh rồi gọi Uyển Nương tới: “Uyển Nương, mau dẫn mấy người đến phòng thí nghiệm, đưa hai cái tủ gần bức tường ở phía bắc ra ngoài!”
Hai cái tủ đó không chỉ có đủ loại bản vẽ khác nhau của Kim Phi, mà còn có một số mô hình vũ khí đang ở giai đoạn thử nghiệm.
“Dạ!” Uyển Nương gọi mấy người giúp đỡ, rồi chạy vào phòng thí nghiệm bên cạnh xưởng chế luyện.
Sau khỉ sắp xếp xong những thứ này, Quan Hạ Nhỉ mới dựa vào cáng nhắm mắt lại, buộc bản thân mình phải bình tĩnh.
Xưởng dệt cách xưởng chế luyện không xa, không bao lâu sau, Đường Đông Đông thở hổn hển chạy đến.
Công việc ở xưởng dệt quá bận rộn, cô ấy vừa nhìn thấy đám mây hình nấm, nhận thấy có chuyện lớn xảy ra, căn bản không dám rời khỏi xưởng dệt, chỉ cho trợ thủ đi tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả trợ thủ rất xui xẻo, vừa mới chạy đến sân đập lúa đã bị bình dầu bắn tung tóe vào người.
Mãi cho đến khỉ Trịnh Phương đỉ tìm cô ây, Đường Đông Đông mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Sau khỉ biết Quan Hạ Nhỉ hôn mê, Đường Đông Đông giao công tác sơ tán cho phó xưởng trưởng, còn bản thân mình thì chạy tới đây trước.
“Hạ Nhỉ, tỷ sao rồi?”
Đường Đông Đông nắm lấy tay Quan Hạ Nhi, không khỏi rơi nước mắt.
“Ta không sao,” Quan Hạ Nhi nhẹ nhàng hỏi: “ở xưởng sắp xếp xong chưa?”
“Đã sắp xếp xong rồi, mọi người đã diễn tập phòng chống tai nạn bất ngờ nên sơ tán rất nhanh chóng.” Đường Đông Đông trả lời: “Trước khi khinh khí cầu bay tới chắc chắn có thể sơ tán xong.”
Vậy thì tốt rồi!”
Quan Hạ Nhi gật đầu, khi nhìn thấy Trịnh Phương quay lại, cô hỏi ngay: “Trịnh đại ca, Lưu Quân và Hàm Tử đã bay lên chưa?”
“Ta cử người đi hỏi xem …”
Trịnh Phương đang định gọi ai đó thì một nhân viên hộ tống hớt hải chạy tới.
“Trịnh đội trưởng, phu nhân, không xong rồi, khinh khí cầu trong nhà kho đã bị cắt nát rồi!”
“Ngụy Lão Tam đáng chết!” Trịnh Phương nghe vậy thì đấm ngay một cú lên tường.
‘Vá lại có còn dùng được không?” Quan Hạ Nhỉ hỏi.
“Hàm Tử nói rách quá nhiều không thể vá được.” Nhân viên hộ tống trả lời.
“Ngụy Lão Tam ra tay cũng tàn nhẫn lắm!” Quan Hạ Nhì thở dài: “Dìu ta ra cửa.”
Khi đến cửa, Quan Hạ Nhi ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trên bầu trời, khinh khí cầu càng lúc càng gần, thỉnh thoảng lại ném xuống mấy bình dầu hỏa.
“Tên chó má này, đương gia tốt với hắn, coỉ trọng hắn như vậy, sao hắn có thể tàn nhẫn thế, đây đều là đồng hương hết mà!”
Quan Hạ Nhỉ vốn luôn hòa nhã cũng không nhẫn nhịn được mà chửi tục.
Ngụy Lão Tam vốn là tiều phu trong làng,
kiếm sống bằng nghề đốn củi và đốt than, khi Kim Phi xây lò gạch thì hắn đi đốt lò.
Lúc Kim Phỉ làm vải chống cháy, thường đến lò nung để thí nghiệm, thường xuyên qua lại nên cũng đã thân thiết với Ngụy Lão Tam, cảm thấy hắn là người siêng năng chăm chỉ, lại là người trong làng nên đã nhận hắn làm học trò, cầm tay chỉ dạy hắn cách làm vải chống cháy.
Kim Phỉ chỉ thích làm ông chủ chỉ tay, sau khỉ dạy Ngụy Lão Tam xong thì y không đích thân làm nữa, mà giao lại tất cả các công việc làm vải chống cháy cho Ngụy Lão Tam.
Bây giờ khinh khí cầu đã đủ sử dụng, Ngụy Lão Tam rảnh rỗi, Kim Phi cũng không đối xử tệ với hắn, cho hắn trông coi nhà kho khinh khí cầu.
Với tác dụng của khỉnh khí cầu kia, cũng đủ cho thấy sự tin tưởng của Kim Phi dành cho hắn.
Quan Hạ Nhi chưa bao giờ ngờ tới, Ngụy Lão Tam có vẻ lương thiện và trung thực lại có ngày sẽ phản bội Kim Phi.
Khinh khí cầu bay đến bên trên tứ hợp viện, các bình dầu hỏa lần lượt được ném xuống.
Chẳng bao lâu tứ hợp viện và xưởng dệt
bên cạnh đã chìm trong biển lửa.
Ngay cả phòng thí nghiệm của Kim Phỉ cũng không thể may mắn thoát khỏi, lọ dầu hỏa xuyên qua mái ngói rơỉ xuống phòng thí nghiệm, bén lửa lên bàn ghế và các vật dụng khác bên trong.
Trịnh Phương tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì được.
Độ cao của khỉnh khí cầu đã vượt quá phạm vỉ của cung nỏ hạng nặng, những khinh khí cầu khác lại bị cắt nát, bây giờ bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Ném xưởng dệt và tứ hợp viện xong, bình dầu hỏa trên khinh khí cầu cũng đã cạn kiệt.
Ngụy Lão Tam lại cho khinh khí cầu bay lên cao, bay về phía tây.
‘Trịnh đại ca, cho người đi theo đỉ, dù thế nào đỉ chăng nữa cũng phải bắt được kẻ phản bội này về!”
Quan Hạ Nhi lạnh giọng nói.
Ngụy Lão Tam không chỉ giết dân làng, hắn còn biết cách chế tạo vải chống cháy và khinh khí cầu.
Một khi để hắn chạy thoát, hậu quả là
không thể tưởng tượng nổi.
Ngay sau đó, một đội kỵ binh lao ra khỏi làng, đuổi theo hướng khinh khí cầu bay đi.
Quan Hạ Nhỉ thở dài, cau mày.
Xung quanh làng Tây Hà đều là núi, chỉ cần Ngụy Lão Tam bay về phía tây mấy dặm, nhóm nhân viên hộ tống sẽ không thể nào đuổi theo hắn.
Hơn nữa bất kể người xúi giục Ngụy Lão Tam là aỉ, mục đích của hắn không chỉ là tên Ngụy Lão Tam này, mà còn thứ quan trọng hơn là khả năng chế tạo khinh khí cầu của Ngụy Lão Tam.
Cho nên chắc chắn đối phương đã chuẩn bị sẵn kế hoạch tiếp ứng cho Ngụy Lão Tam.
Tuy rằng lúc này không biết kẻ địch là aỉ, nhưng Quan Hạ Nhỉ lại cảm thấy vò cùng áp lực.
Bởi vì những chuyện gần đây khiến cô dần nhận ra rằng, có lẽ mình đã bị cuốn vào một cái bẫy khổng lồ đã được lên kế hoạch từ lâu, dù có vùng vẫy thế nào đi nữa, thì dường như đối thủ cũng có thể phá đi đường lui của cô.
Vả lại Quan Hạ Nhi mơ hồ nhận ra, có khả năng kế hoạch này đã được lập ra sớm hơn dự đoán của cô.
Thực tế đúng là như thế.
Kế hoạch của nhóm quyền quý đã được bắt đầu từ lâu, mỗi một mắt xích đêu đã được các mưu sĩ cân nhắc nhiều lần.
Trước hết, bước đầu tiên là xử lý Kim Phỉ.
Chuyện nhóm mưu sĩ giỏi nhất là thấu hiểu lòng người, biết Kim Phi luôn coi trọng xưởng đóng tàu, nên họ đã tìm một nhóm cướp biển tấn công bến tàu và đánh chìm đội tàu hộ tống đang vận chuyển cần cau.
Lựa chọn thời cơ lúc nào cũng rất quan trọng.
Lúc đó Kim Phi vừa giải quyết xong cửa cống ở đập Đô Giang, đang lúc rảnh rỗi.
Sau khi biết đội tàu gặp khó khăn, cộng thêm coi trọng xưởng đóng tàu, đúng như các mưu sĩ đã dự đoán, Kim Phi quyết định đích thân mình sẽ đến Đông Hải.
Sau đó là cuộc tập kích trên biển.
Thực ra cho dù Kim Phi không đi Đông Hải, hoặc có đỉ Đông Hải nhưng không ra biển, các mưu sĩ cũng đều có phương án dự phòng khác.
Chỉ là nhóm mưu sĩ đã hiểu rất rõ tính
cách của Kim Phi, nên căn bản không cần dùng tới kế hoạch dự phòng thì Kim Phi đã ra biển.
Trong khỉ thực hiện kế hoạch Đông Hải, các mưu sĩ ở Xuyên Thục cũng không rảnh rỗi.
Đầu tiên họ lây lan bệnh sốt rét ở đập Đô Giang và Tây Xuyên, khiến Cửu công chúa đang mang thai sợ hãi rời đi.
Khỉ Cửu công chúa trở về làng, nhóm quyền quý lại cho sát thủ ám sát Cửu công chúa và Quan Hạ Nhỉ.
Nếu thành công, Kim Phỉ, Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc đều gặp nạn, làng Tây Hà ắt sẽ hỗn loạn, nhóm quyền sẽ có rất nhiều cách để chia rẽ Kim Phỉ các nhân vật dưới trướng của y.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK