Thật ra Ngụy Đại Đồng và Kim Phi chưa tiếp xúc với nhau nhiều, không biết bình thường y nói chuyện đều như thế, ông ta bị “sự chân thành” của Kim Phi làm cho cảm động.
Thật ra Ngụy Đại Đồng cũng xem là một người thực tế, thường chạy đông chạy tây với đoàn tàu nên mới quen thuộc thủy lợi xung quanh như thế.
Những lời vừa rồi của Kim Phi làm ông ta nhớ đến lúc mình vừa làm quan.
Lúc đó ông ta chưa tròn hai mươi tuổi, làm nhân viên điều phối ở Cục vận tải, nhưng ngày nào cũng rất phấn chấn, thường nghĩ sau này khi mình được thăng chức thì nên làm sao để mang lại lợi ích như thế nào cho người dân.
Nhưng sau khi làm quan thời gian dài, Ngụy Đại Đồng mới nhận ra suy nghĩ của mình nực cười thế nào.
Tất cả các quan viên mà ông ta tiếp xúc một là nghĩ làm sao để thu lợi bất chính, hai là làm qua loa cho xong.
Ông ta muốn chăm chỉ làm việc, ngược lại trở thành khác loài, sẽ bị loại trừ.
Không còn cách nào khác, ông ta chỉ đành học theo nịnh nọt, lấy lòng cấp trên.
Sau khi học được cách thông đồng làm bậy, cuối cùng ông ta cũng đã hòa nhập vào vòng tròn này.
Cộng thêm trong nhà có vài mối quan hệ, đến mấy năm trước cuối cùng cũng làm được quan vận chuyển, trở thành lãnh đạo cao nhất ở cứ điểm Cục vận tải sông Kim Mã.
Bình thường chỉ cần không ai đến Tây Xuyên thì ông ta là lớn nhất, cuối cùng cũng không cần nịnh nọt ai nữa.
Nhưng thói quen này đã hình thành, vừa nhìn thấy Cửu công chúa, ông ta không khỏi muốn nói vài câu dễ nghe để lấy lòng Cửu công chúa.
Kết quả lại chẳng có tác dụng gì như Kim Phi nói.
Cửu công chúa không vui, hình như còn hơi tức giận…
Lời nhắc nhở của Kim Phi khiến Ngụy Đại Đồng có cảm giác được giác ngộ.
Cuối cùng ông ta cũng nhận ra vấn đề của mình nằm ở đâu, cũng biết mình nên có thái độ thế nào khi đối mặt với Cửu công chúa.
“Mời tiên sinh”.
Ngụy Đại Đồng nhường sang một bên để Kim Phi đi trước.
Kim Phi khẽ cười, cũng không khách sáo, đi ra khỏi phòng.
Vì gần đây thường xuyên quan sát xung quanh ở trên núi Ngọc Lũy nên Ngụy Đại Đồng đã cho người dựng nhà tranh trên đỉnh núi, có lúc lười xuống núi thì sẽ ngủ qua đêm trên núi.
Lúc này Cửu công chúa đứng trước nhà tranh nhìn xuống dưới.
“Điện hạ, kính viễn vọng”.
Ngụy Đại Đồng lấy kính viễn vọng từ trong túi ra, thận trọng đưa cho Cửu công chúa.
Cửu công chúa nhận lấy, thành thạo điều chỉnh kính viễn vọng nhìn khắp nơi.
Kim Phi cũng đưa tay lên, híp mắt nhìn xuống.
Lúc này, khắp nơi dưới chân núi Ngọc Lũy toàn là bóng người dày đặc đào bới, đổ vác đất đá như kiến.
Mương nước dưới chân họ đã có hình dạng.
“Điện hạ, núi Ngọc Lũy là một chướng ngại, phía tây quanh năm lũ lụt, phía đông quanh năm hạn hán, kế hoạch của tiên sinh là đào một cái động lớn ở phần khá mỏng của núi Ngọc Lũy để dẫn nước sông vào phía đông, như thế không chỉ giải quyết lũ lụt ở phía tây, mà còn giải quyết nạn hạn hán ở phía đông, toàn vẹn cho cả hai”.
Ngụy Đại Đồng thấy Cửu công chúa đã quan sát được kha khá bèn ở bên cạnh giải thích.
Nói một hồi, tật cũ của ông ta lại bắt đầu, nịnh nọt Kim Phi: “Kim tiên sinh đúng thật là thiên tài xuất chúng…”
“Ngụy đại nhân, nếu ngài còn tâng bốc nữa là ta bay lên luôn đấy”.
Kim Phi cười khổ ngắt lời Ngụy Đại Đồng.
Xem ra cái tật này không thể thay đổi trong thời gian ngắn.
“Tiên sinh, ta không tâng bốc ngài, mà thực sự rất khâm phục ngài. Ta làm ở Cục vận tải nhiều năm như vậy, mỗi năm không biết phải chạy trên sông Kim Mã bao nhiêu lần, ta không có giải pháp nào để giải quyết nạn lũ lụt cả, nhưng tiên sinh chỉ đến đây một lần mà đã giải quyết được, chẳng phải là thông minh tài giỏi sao?”