Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ông cháu vốn không để ý, nhưng chiếc ca-nô dừng lại cạnh bè gỗ của họ.

Ông Quy thấy vị tướng quân vừa hét với mình cũng đang ở trên ca-nô bèn vội vàng đứng dậy.

Thủy Oa cũng từng nhìn thấy ca-nô trên sông, nhưng theo bản năng vẫn sợ con quái vật có tiếng vang lớn và còn có khói này nên không dám đến gần.

Lần thả bè này vẫn luôn có ca-nô mở đường, Thủy Oa thấy rất nhiều lần nên mới dần quen.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đứng gần ca-nô như vậy, không khỏi tò mò nhìn.

Boong thuyền của ca-nô không cao lắm, Trịnh Trì Viễn hoạt động trên thuyền quanh năm, anh ta không để thủy thủ dựng ván, và nhảy thẳng từ ca-nô xuống bè gỗ cùng với đội cận vệ.

Ông Quy đã thả bè trên sông nhiều năm, đã không ít lần gặp binh lính bắt chẹt người dân.

Tuy nói những người đó là binh lính, nhưng còn tàn nhẫn hơn thổ phỉ, để tỏ quyền lực của mình, hầu như lần nào cũng có người chết dưới tay họ.

Nhìn thấy Trịnh Trì Viễn lên thuyền, ông Quy còn nghĩ rằng vừa rồi ông ấy đã xúc phạm Trịnh Trì Viễn, đối phương mới đến để tính sổ vì vậy ông ấy vội quỳ xuống đất: “Ta Lục Đại Quý được gặp quân gia!”

Thủy Oa nghe vậy, không khỏi nghiêng đầu nhìn ông Quy.

Đến bây giờ, cậu bé mới biết hóa ra ông Quy tên là Lục Đại Quý.

Thảo nào mọi người đều gọi ông ấy là ông Quy.

Ông Quy thấy Thủy Oa vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, vội vàng kéo Thủy Oa.

Lúc này Thủy Oa mới hết thất thần, vội quỳ xuống trước mặt Trịnh Trì Viễn.

Quỳ trên cây đại thụ tròn vo còn đau hơn nhiều so quỳ trên mặt đất, nhưng hai ông cháu đều không dám nhíu mày, sợ làm Trịnh Trì Viễn không vui sẽ gây khó dễ cho bọn họ.

Gần đây Trịnh Trì Viễn tiếp xúc nhiều với Kim Phi, phát hiện Kim Phi là người dễ gần, cũng thích những quan viên như vậy, vì vậy đã vô thức thay đổi theo hướng này.

Hơn nữa anh ta rất thích tài năng của Thủy Oa, muốn chiêu mộ cậu bé, không tỏ vẻ ta đây là tướng quân mà khiêm tốn nói với vẻ gần gũi: “Ơ kìa, quốc sư đại nhân sớm đã hủy bỏ lễ nghi quỳ lạy, hai người đứng dậy đi!”

Đội cận vệ ở sau cũng rất hiểu chuyện, nghe Trịnh Trì Viễn nói vậy thì nhanh chóng đi lên trước đỡ hai ông cháu dậy.

Nghe Trịnh Trì Viễn nói như vậy, trong lòng ông Quy thầm thở phào nhẹ nhõm.

Theo thái độ của Trịnh Trì Viễn, chắc hẳn anh ta không đến để gây chuyện.

Nhưng ông Quy nghĩ không ra, một tướng quân lại lên bè gỗ của mình làm gì?

Vì vậy ông ta đã cẩn thận chắp tay hỏi: “Không biết các vị quân gia có điều gì muốn chỉ bảo, ta chắc chắn không dám chối từ!”

“Không có gì cần chỉ bảo, ta đến tìm cậu bé!”

Trịnh Trì Viễn chỉ vào người Thủy Oa.

Ông Quy vừa nghe vậy, sắc mặt đã trở nên trắng bạch.

Ông Quy nghe vậy bèn quỳ xuống đất: “Quân gia tha mạng, ta không biết Đông Hải là địa bàn của ngài, không nên để Thủy Oa bắt cá của ngài! Quân gia muốn giết muốn xử như thế nào ta đều chịu, Thủy Oa vẫn còn là một đứa trẻ, xin quân gia đúng xử tội cậu bé!”

Vài năm trước có một lần thả bè, ông Quy thấy một nhóm binh lính, bọn họ nói đoạn sông Trường Giang đó là địa bàn của bọn họ, dù là nước sông hay cá trong nước đều là của bọn họ, ông Quy và những người khác bắt cá thì phải trả tiền.

Lúc ấy có một người thợ thả bè đã phản bác lại thì đã bị bọn lính đâm chết rồi vứt xuống sông.

Ông Quy nghĩ rằng Trịnh Trì Viễn cũng bắt chẹt họ bằng cách này vì vậy đã rất sợ hãi.

Trong lòng Thủy Oa cũng rất sợ, nhưng lại tức giận hơn, hai tay nắm thành nắm đấm, trợn mắt nhìn chằm chằm Trịnh Trì Viễn và đội cận vệ.

“Lão trượng nhanh đứng dậy đi, đứng dậy đi!” Trịnh Trì Viễn dở khóc dở cười nói: “Lão trượng chớ hốt hoảng, ta không đến gây chuyện, quốc sư đại nhân đã nói, khắp chốn thiên hạ có phải là đất của vua, biển là của Đại Khang, sao có thể là địa bàn của ta được chứ, lão trượng, nếu lời ngày của ngươi bị Quốc sư đại nhân nghe được e rằng sẽ phạt tội ta!”

Ông Quy nghe Trịnh Trì Viễn nói như vậy, lúc này mới dám ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Trịnh Trì Viễn: “Không biết quân gia tìm Thủy Oa có việc gì?”

“Lão trượng đứng dậy trước đi.” Trịnh Trì Viễn ra hiệu cho cận vệ kéo ông Quy đứng dậy, sau đó nói: “Ta là đô đốc thủy quân Trịnh Trì Viễn, vừa rồi nhìn thấy cậu nhóc Thủy Oa này trong lòng rất bội phục, bây giờ thủy quân ta đang chiên mộ quan binh, vì vậy muốn đến hỏi lão trượng xem có muốn để cậu nhóc này dốc sức vì thủy quân bọn ta không!”

Ông Quy nghe xong, biểu cảm lo lắng trên mặt lập tức biến thành vui mừng.

Thả bè là một công việc bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm mất mạng, nếu có cách khác, ông Quy nhất định sẽ không để Thủy Oa đi thả bè.

Nhưng ngoài bắt cá thì Thủy Oa không biết làm gì cả, ngoài thả bè thì còn có thể làm gì đây?”

Hiện tại cơ hội đến rồi!

Ông ấy không biết đô đốc thủy quân là chức vụ gì, nhưng ông ấy có thể nhìn ra chắc chắn vị trí của Trịnh Trì Viễn trong thủy quân rất cao.

Hơn nữa trên đường, ông ấy đã nghe nhân viên hộ tống nói, hiện tại thủy quân cũng đã quy thuận quốc sư đại nhân, vì vậy cũng được đối xử như nhân viên hộ tống.

Cả Xuyên Thục ai mà không biết nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn được đối xử tốt như thế nào chứ?

Bây giờ vị tướng quân này nhìn trúng Thủy Oa, nếu Thủy Oa làm thủy quân thì nửa đời sau này sẽ không cần phải lo cho bản thân nữa rồi.

Nghĩ đến đây, ông Quy kéo Thủy Oa: “Cháu còn ngây ra đó làm gì, nhanh khấu đầu đa tạ quân gia đi!”

Nhưng lúc này Thủy Oa lại ương ngạnh, thẳng cổ không muốn quỳ gối.

Điều này khiến ông Quy tức giận đến mức nhấc chân đá cậu bé một cái.

Thủy Oa cũng không tránh, thẳng cổ đứng đó chịu đòn, không quỳ xuống.

“Lão trượng, đừng đánh nữa!” Trịnh Trì Viễn bước lên trước kéo ông Quy lại, sau đó hỏi Thủy Oa: “Kỹ năng bơi của ngươi rất tốt, sinh ra để làm thủy quân, có thể nói cho ta biết vì sao lại không muốn đến quỷ quân không?”

“Ta muốn làm nhân viên hộ tống.” Thủy Oa nói: “Làm nhân viên hộ tống có thể gặp quốc sư đại nhân!”

“Thì ra là như vậy!”

Trịnh Trì Viễn bỗng nhiên hiểu ra.

Thông qua các loại tuyên truyền và truyền miệng của người dân, danh tiếng của Kim Phi bây giờ thực sự rất lớn.

Trẻ em ở độ tuổi Thủy Oa rất sùng bái anh hùng, rất nhiều đứa trẻ đều muốn theo Kim Phi để lập sự nghiệp.

Hai đứa con trai của Trịnh Trì Viễn, mỗi khi nhìn thấy anh ta đều ồn ào bảo anh ta đưa chúng đi gặp Kim Phi.

Kỹ năng bơi của Thủy Oa rất tốt, hơn nữa tính tình cũng rất hợp với hứng thú Trịnh Trì Viễn, nếu bỏ lỡ như vậy, Trịnh Trì Viễn thật không cam lòng.

Hơn nữa anh ta đường đường là người phụ trách Cục quản lý hàng hải, tự mình đến chiêu mộ một đứa trẻ, cuối cùng lại không thành công, nếu việc này bị truyền ra ngoài thì không hay lắm.

Trịnh Trì Viễn nghĩ một chút rồi lại nói: “Cậu bé, nếu ngươi muốn làm nhân viên hộ tống, e rằng rất lâu nữa mới có thể gặp quốc sư đại nhân, nhưng nếu ngươi theo ta, ta bảo đảm trong vòng ba ngày sẽ để ngươi gặp quốc sư đại nhân, ngươi thấy thế nào?”

“Thật sao?” Thủy Oa nghe vậy mắt lập tức sáng lên.

“Đương nhiên là thật rồi.” Trịnh Trì Viễn vỗ ngực nói: “Không phải Trịnh Trì Viễn ta tự tâng bốc mình, mối quan hệ giữa ta và quốc sự đại nhân rất tốt, thường ăn cơm cùng nhau, không tin ngươi hỏi bọn họ thử xem.”

Đội cận vệ ở sau đương nhiên sẽ nể mặt Trịnh Trì Viễn, rối rít gật đầu phối hợp.

Bản thân Kim Phi cũng không ngờ rằng, sẽ có một ngày y sẽ trở thành quân bài mặc cả để Trịnh Trì Viễn chiêu mộ thủy quân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK