Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

LÚC trước Kim Phi muốn thả tù bỉnh Đòng Man đi, những quan đại thần hiểu mưu mò trong triều đã nhanh chóng hiểu được kế hoạch của y, trái lại một số nhân viên hộ tống tham chiến lại không thể hiểu được.
Theo quan điểm của họ, họ đã bắt tù binh bằng cả tính mạng, mà Kim Phi lại nói thả là thả thì lại uổng phí công sức mà họ đã cố gắng.
Bây giờ cuối cùng, họ đã hiểu tại sao Kim Phi lại làm như vậy.
Dù vua Đông Man và các quan viên cấp cao trong vua Đông Man cũng đoán được tại sao Kim Phi lại làm như vậy, nhưng họ vẫn không thể ngăn cản những người dân khác kỳ thị tù bỉnh.
Ba mươi ngàn tù binh được thả ra, sẽ gây ra thiệt hại nhiều hơn là giết luôn bọn họ.
Quyền quý Đông Man bóc lột người dân phía dưới còn khắc nghiệt hơn cả Đại Khang, thực ra vốn đã có nhiều mâu thuẫn nội bộ, nhưng vì quy tắc đã hình thành hơn ngàn năm khiến người dân ở tầng chót chưa bao giờ dám phản kháng.
Mà những tù binh được Kim Phi thả ra
không còn lựa chọn nào khác, ngoài việc đứng lên phản kháng để sống sót.
Bọn họ trở thành nguyên nhân gây ra xung đột trong Đông Man, hơn phân nữa Đông Man đã loạn hết cả lên.
Ba mươi ngàn tù binh được thả ra, nhưng đã làm thương vong hơn ba mươi ngàn người trong các tộc để trấn áp sự hỗn loạn do ba mươi ngàn người này gây ra.
Vả lại, năm ngoái Đông Man đã gặp phải trận rét đậm, vốn đã tổn thất nặng nề, nay lại thêm trận hỗn loạn này thì tình thế lại càng trở nên khó khăn hơn.
Dẩn đến việc đích thân vua Đông Man phải xuất quân viễn chinh, để chuyển hướng mâu thuẫn nội bộ.
Những tù bỉnh vua Đông Man đàn áp, lại bị đưa ra tiền tuyến một lần nữa để trở thành tử sĩ ám sát nhân viên hộ tống.
Dù có một số nhân viên hộ tống bị ám sát thương vong, nhưng quyết định của Kim Phi vẫn đúng đối với tình hình chung.
“Đây là mượn đao giết người trong binh pháp tiên sinh nói sao?” Đại Tráng hỏi.
“Đại khái là như vậy.” Trương Lương gật
đầu nói: “Nhưng người bị mượn đao giết người lại không biết chuyện này, lần này tiên sinh đã dùng một âm mưu…”
Trương Lương mới nói được một nửa thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh sắc bén và tiếng chiêng phát ra từ trên đỉnh đầu.
Mũi tên lệnh và tiếng chiêng cùng nhau vang lên cảnh báo, có nghĩa là đã gặp phải một tình huống rất khẩn cấp.
“Cảnh báo!” Trương Lương lạnh giọng nói: “Đi xem chuyện gì đang xảy ra.”
Một người cận vệ lập tức cưỡi ngựa chạy ra phía trước đội ngũ.
Cách đó vài trăm mét, sáu con ngựa chiến kéo một cái khung gỗ, khinh khí cầu được buộc vào cái khung gỗ này.
Khi các cận vệ của Trương Lương đến, một chiếc túi vải tình cờ trượt xuống sợi dây từ khỉnh khí cầu.
Suy cho cùng, thông điệp mà cờ lệnh truyền tải là có hạn nên khi gặp tình huống phức tạp hơn, nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu sẽ viết tình huống đó ra giấy rồi gửi xuống theo sợi dây buộc vào khinh khí cầu.
Cận vệ cầm túi vải phản hồi, đưa cho quân
đầu nói: “Nhưng người bị mượn đao giết người lại không biết chuyện này, lần này tiên sinh đã dùng một âm mưu…”
Trương Lương mới nói được một nửa thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh sắc bén và tiếng chiêng phát ra từ trên đỉnh đầu.
Mũi tên lệnh và tiếng chiêng cùng nhau vang lên cảnh báo, có nghĩa là đã gặp phải một tình huống rất khẩn cấp.
“Cảnh báo!” Trương Lương lạnh giọng nói: “Đi xem chuyện gì đang xảy ra.”
Một người cận vệ lập tức cưỡi ngựa chạy ra phía trước đội ngũ.
Cách đó vài trăm mét, sáu con ngựa chiến kéo một cái khung gỗ, khinh khí cầu được buộc vào cái khung gỗ này.
Khi các cận vệ của Trương Lương đến, một chiếc túi vải tình cờ trượt xuống sợi dây từ khỉnh khí cầu.
Suy cho cùng, thông điệp mà cờ lệnh truyền tải là có hạn nên khi gặp tình huống phức tạp hơn, nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu sẽ viết tình huống đó ra giấy rồi gửi xuống theo sợi dây buộc vào khinh khí cầu.
Cận vệ cầm túi vải phản hồi, đưa cho quân
sư bên cạnh Trương Lương.
Thực ra với mưu trí của Trương Lương, hẳn là không cần quân sư nhưng trước đây Trương Lương chưa bao giờ đi học, dù mấy tháng trước mới bắt đầu tự học chữ, nhưng để tránh việc sai sót chữ nghĩa nên vẫn dẫn theo một quân sư.
Người được gọi là quân sư này vốn dr là một tú tài nghèo túng ở làng Điền Gia, không phải là trí tuệ cao thâm gì, nhưng ưu điểm duy nhất là tuyệt đối trung thành và đáng tin cậy.
“Lương ca, lính trinh sát nói bọn họ nhìn thấy phía bắc xuất hiện một đoàn kỵ binh, cách chúng ta khoảng mười lăm dặm, số lượng nhiều đến mức nhìn thoáng qua cũng không thấy được điểm cuối!”
Quân sư đọc tờ giấy xong rồi nói với Trương Lương.
Trương Lương lại cầm lấy tờ giấy đọc lại, cười nhạt nói: “Quả nhiên tiên sinh đã đoán trúng rồi!1′
“Đoán đúng cái gì?” Đại Tráng tò mò hỏi.
“Trước khi chúng ta khởi hành, tiên sinh đã nói, bọn Đông Man nhất định sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta đến thành Du Quan, chắc sẽ chặn chúng ta trên đường, không phải bây giờ bọn họ
đã tới rồi sao?” Trương Lương nói.
“Vậy tiên sinh có nói cho chúng ta biết nên làm thế nào không?” Đại Tráng lại hỏi.
“Chúng ta còn có thể làm gì nữa? Tới thì đánh!” Trương Lương lạnh lùng nói: “Tiểu đội Thần Cung đã thành lập lâu vậy rồi, cũng nên mài đao, đúng lúc lấy Đông Man làm đá mài!”
Vì Lân Bắc phạt này, Kim Phỉ đã đặc biệt thành lập bốn tiểu đoàn tiểu đội Thần Cung.
Nhiệm vụ của họ là thực hiện các cuộc tấn công tầm xa khi hai bên đang giao chiến.
“Truyền lệnh xuống, toàn quân cảnh giác, tiểu đoàn tiểu đội Thần Cung chuẩn bị chiến đấu!”
Theo lệnh của Trương Lương, quân Bắc phạt lập tức ngừng tiến quân, áp dụng đội hình phòng ngự tại chỗ.
Bốn tiểu đoàn tiểu đội Thần Cung đẩy từng chiếc xe ngựa, tản ra xung quanh đội hình chiến đấu.
Những giỏ lựu đạn cũng được đưa lên khinh khí cầu, đội bay cũng đã sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào.
Mấy ngàn ngựa chiến chạy như điên, mặt đất cũng rung chuyển theo vó ngựa.
Toàn quân Bắc phạt đã chuẩn bị xong để đón địch, sẵn sàng chiến đấu nhưng chờ đợi mãi mà địch vẫn chưa đến.
Sau đó có tin tức trên khinh khí cầu lại truyền xuống, nói bọn Đông Man đã chuyển hướng về phía đông.
“Chúng ta ở đây, bọn Đông Man chạy qua phía đông làm làm gì?” Đại Tráng buồn bực hỏi: “Chẳng lẽ trinh sát của bọn họ đã báo sai vị trí của chúng ta sao?”
“Vua Đông Man mang đao thật kiếm thật ra trận, ngươi nghĩ hắn sẽ phạm sai lầm cấp thấp này sao?”
Trương Lương liếc Đại Tráng: “Bọn chúng đang tránh khinh khí cầu!”
“Tránh khỉnh khí cầu?”
Đại Tráng suy nghĩ một lúc, rồi lộ ra vẻ mặt vẻ ngạc nhiên.
Khỉnh khí cầu chỉ có hai cách để di chuyển, một là được ngựa chiến kéo dưới đất, hai là dựa vào gió.
Bình thường dùng ngựa chiến kéo trên đường không có vấn đề gì, nhưng khỉ hai bên giao chiến thì chỉ có thể dựa vào gió.
Hôm nay trên thảo nguyên có gió đông
thổi, bọn Đông Man lao ngược gió, cho dù khinh khí cầu cất cánh cũng khó có thể bay đến vị trí của bọn họ.
Tổ hợp khỉnh khí cầu và lựu đạn là một trong những thứ khiến quân Bắc phạt tự tin nhất, nghe thấy khinh khí cầu không dùng được thì nhiều binh lính quân Bắc phạt bắt đầu lo lắng.
Nhưng Khôi Chuẩn – đội trưởng đội bay được Lão Ưng cử đỉ Bắc phạt, cũng không đổi sắc mặt như Trương Lương.
“Khôi Chuẩn, khinh khí cầu của ngươi vô dụng, sao ngươi lại không lo lắng chút nào vậy?”
Một giáo úy có quan hệ tốt với Khôi Chuẩn nhỏ giọng hỏi.
“Bởi vì ở độ cao khác nhau, hướng gió sẽ khác nhau.”
Để xoa dịu tinh thần binh sĩ, Khôi Chuẩn cố ý nói lớn: “Trên mặt đất là gió đông, nhưng lên độ cao một trăm mét thì không chừng sẽ là gió tây.”
Khi nghe Khôi Chuẩn nói vậy các binh sĩ cũng đã yên tâm được phần nào.
Nhưng vào lúc này, tiếng gầm rú do ngựa
chiến lao nhanh gây ra dần im bặt.
Khinh khí cầu lại truyền tin tức xuống, nói đại quân Đông Man đã dừng lại mười dặm ngoài phía đông, đang bắt đầu dựng trại.
“Bọn họ hùng hổ đến đây, dừng lại là thế nào?” Đại Tráng lại nhìn Trương Lương lần nữa.
Trương Lương không trả lời Đại Tráng, nhưng đã cau mày thật chặt.
Thực ra, anh ta cũng không biết bọn Đông Man có ý đồ gì.
Không hiểu ý đồ của địch, Trương Lương cũng không dám hành động hấp tấp nên ra lệnh cho quân Bắc phạt đóng trại tại chỗ, sau đó thả thêm khinh khí cầu lên trời để duy trì cảnh báo sớm.
Hai bên cứ đứng song song như vậy trên khu đất trống bên ngoài thành Du Quan.
Đứng song song tiếp tục cho đến sáng hôm sau, ngay khi Trương Lương đang cân nhắc có nên tấn công hay không thì đột nhiên nhận thấy căn lều ngày càng tối hơn.
“Trời có mây à?”
Trương Lương cau mày bước ra khỏi lều, ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời vốn dr trong xanh nhưng bây giờ lạỉ bị mây đen bao phủ.
Đoàng!
Một tỉa sét xé toạc không trung, sau đó một hạt mưa lớn đập vào mặt và cũng nện vào lòng của Trương Lương.
Lúc này, cuối cùng anh ta cũng hiểu Đông Man đang chờ đợi cái gì!
Ho đang chờ bão đến!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK