Lúc này đừng nói Kim Phi bảo anh ta đi tập kích doanh trại Thổ Phiên, cho dù Kim Phi bảo anh ta dẫn quân tấn công Cao Nguyên thì anh ta cũng dám đi.
Kim Phi nhìn về phía doanh trại Thổ Phiên ở phía dưới, ánh mắt hơi do dự.
Nhưng cuối cùng y vẫn lắc đầu và nói: “Tạm thời vẫn chưa thể đánh!”
“Vì sao thế?” Khánh Mộ Lam hỏi; “Bây giờ nhiều binh lính đều bị thần quang bảy màu trấn áp, cơ hội tốt vậy mà?”
“Nhưng thần quang bảy màu sắp dùng hết rồi”.
Kim Phi bất lực thốt lên.
Vừa nói dứt lời, âm thanh trên đầu dừng lại, xung quanh cũng trở nên ảm đạm.
Thời gian có hạn, nên pháo hoa mà y phóng ra ở đây phóng xong là hết luôn.
“Ta mới đếm sơ qua một lượt, toàn bộ doanh trại Thổ Phiên chỉ có khoảng 30% binh lính quỳ lạy, những tên khác đều không quỳ, chứng tỏ bọn chúng đều đang quan sát hoặc căn bản không tin vào thần quang”.
Kim Phi nói tiếp: “Xung quanh doanh trại Thổ Phiên cũng có tường bao quanh, mặc dù không cao và khó tấn công như tường thành nhưng với số người ít ỏi của chúng ta, muốn tấn công tiếp thì đúng là người mê nói mộng”.
Hơn nữa, sinh tồn là bản năng đầu tiên của con người, nếu cuộc chiến thực sự nổ ra, 30% binh lính Thổ Phiên vừa quỳ lúc nãy chắc chắn sẽ cầm vũ khí tiếp tục chiến đấu.
Cùng phân tích nhiều phương diện, phần thắng của chúng ta e rằng chưa đến 1%”.
“Cho nên tiên sinh bảo tiểu đoàn Thiết Hổ tập trung bên dưới là để Đan Châu không cử người đi tiếp viện cho núi Bảo Nhi và cửa Đông, làm ra vẻ vậy thôi đúng không?” Khánh Mộ Lam hỏi.
“Cuối cùng cô cũng học cách động não rồi, có tiến bộ”, Kim Phi cười khích lệ nói.
“Còn phải nói!” Khánh Mộ Lam đắc ý ngẩng đầu lên.
Kim Phi không khen cô ấy nhiều, nên cô ấy phải nắm bắt cơ hội này đắc ý một phen.
“Những điều cô nói không đúng hoàn toàn, ta bảo tiểu đoàn Thiết Hổ tập kết không phải chỉ để làm ra vẻ”.
Kim Phi thấy cô ấy như vậy lại đả kích thêm: “Nếu có nhiều người quỳ lạy thần quang, ta sẽ ra lệnh cho tiểu đoàn Thiết Hổ phát động tấn công ngay lập tức”.
“Ngài không thể để cho ta vui vẻ thêm một chút nữa sao?”
Khánh Mộ Lam vô cùng khó chịu trợn mắt nhìn Kim Phi.
“Không!” Kim Phi không chút do dự đáp trả.
Cửu công chúa nhìn hai người đấu võ mồm, khóe miệng nhếch lên.
Mấy ngày nay, áp lực trong lòng cô ấy rất lớn.
Bây giờ thế trận của đại quân Thổ Phiên đã không còn, gánh nặng trong lòng Cửu công chúa cũng được trút bỏ.
Cô ấy biết, Kim Phi và Khánh Mộ Lam đang trêu đùa nhau một cách trẻ con như vậy để trút bỏ áp lực tích tụ trong lòng nhiều ngày qua.
Kim Phi trêu chọc Khánh Mộ Lam thêm vài lời nữa, nhìn thấy Thấm Nhi nheo mắt nhìn về phía bắc, y cũng quay đầu theo.
Chỉ thấy Hàn Phong ăn mặc rách rưới đang được nhân viên hộ tống dìu đỡ, chậm rãi bước tới.
Sau lưng còn có một nam, một nữ đi theo.
Họ cũng mặc quần áo rách rưới tả tơi, được nhân viên hộ tống dìu đỡ.
Cả ba người đều có một con dấu rõ ràng trên mặt.
Kim Phi phớt lờ Khánh Mộ Lam, chỉnh sửa tay áo, cúi người hành lễ với ba người Hàn Phong.
Kể từ khi nhận được tước hiệu, Kim Phi rất ít khi hành lễ lớn như vậy với người khác.
Cho dù có thấy Cửu công chúa, y cũng chỉ cúi người nhẹ như một thư sinh hành lễ mà thôi.
Nhưng lúc này, y lại cam tâm tình nguyện hành lễ với ba người Hàn Phong.
Nếu như không phải Hàn Phong mạo hiểm mạng sống nằm vùng trong đám dân chúng tù binh thì bây giờ sẽ không có thắng lợi!
Không chỉ Kim Phi, Khánh Mộ Lam, Trương Lương, Mạnh Thiên Hải, mà cả Cửu công chúa tôn quý cũng cúi đầu hành lễ với ba người họ.
“Tiên... tiên sinh! Điện hạ! Mộ Lam cô nương, mọi người mau đứng dậy đi! Mọi người đều là người có thân phận tôn quý, ta không dám nhận đại lễ của mọi người đâu”.
Hàn Phong vội vàng thoát khỏi sự dìu đỡ của nhân viên hộ tống, lảo đảo đi về phía Kim Phi.
Anh ta vừa bước, nước mắt chảy dài trên má.