Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Đào Bình sửng sốt bởi câu hỏi của Đường Tiểu Bắc, sau đó thì im lặng.

Hồng Nhị có đáng bị đánh không?

Hồng Đào Bình tự hỏi mình trong lòng, câu trả lời lại là có.

Nhưng nghĩ tới khi nhà họ Hồng nghèo túng nhưng Hồng Nhị vẫn không rời đi, Hồng Đào Bình bình tĩnh giải thích: “Tiên sinh đã nói, mọi thứ đều phải theo pháp luật mà làm, cho dù Nhị thúc có làm sai, thì cũng phải giao cho quan phủ xét xử, chứ phu nhân Tiểu Bắc không được tự tiện phạt!”

Đường Tiểu Bắc nghe vậy, không khỏi cau mày nhìn Hồng Đào Bình.

Ánh mắt Khánh Mộ Lam cũng tràn đầy kinh ngạc.

Đến cả Hồng Nhị cũng nhìn về phía Hồng Đào Bình với đôi mắt sốt ruột.

Ông ta bị A Mai tát một cái, lúc này tai trái đã không thể nghe được gì, tuy rằng tai phải không sao, nhưng trong đầu cứ ong ong, nên vừa rồi không thể nghe được rõ, chỉ hiểu được đại khái, cũng biết Hồng Đào Bình vừa nói sai gì đó.

Nhưng Hồng Đào Bình đã nói ra, ông ta cũng không thể chống lại chỗ dựa của mình ở trước mắt người ngoài.

Thật ra ngay khi Hồng Đào Bình lao ra che cho Hồng Nhị, ngay cả Khánh Mộ Lam lập tức nhận ra, Hồng Đào Bình này chẳng có chút tâm cơ nào.

Nếu một quan trường ranh ma như Trịnh Trì Viễn gặp phải tình huống này, chuyện đầu tiên anh ta làm sẽ là đánh Hồng Nhị một trận, xoa dịu cơn giận dữ của Đường Tiểu Bắc.

Nhưng Hồng Đào Bình không những không đánh, mà còn lao ra che cho ông ta.

Anh ta che cho Hồng Nhị thì thôi đi, bây giờ còn lấy lời của Kim Phi để đe dọa Đường Tiểu Bắc.

Đường Tiểu Bắc bị anh ta chọc đến tức cười.

“Được, nếu Hồng công tử muốn giao cho quan phủ, vậy cứ làm theo lời Hồng công tử đi.”

Đường Tiểu Bắc nói tiếp: “Người đâu, giao Hồng Nhị cho quan phủ, nói người tố cáo là Đường Tiểu Bắc ta, Hồng Nhị kích động dân chúng, chống lại quốc sư bệ hạ và triều đình, để bọn họ điều tra kỹ lưỡng vào!”

Hồng Đào Bình vừa nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.

Nếu tội danh mà Đường Tiểu Bắc nói là thật, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

“Phu nhân Tiểu Bắc, chuyện Nhị thúc làm quả thật là không đúng, nhưng cũng chỉ nhất thời hồ đồ thôi mà, người nói thúc ấy chống lại cả quốc sư bệ hạ và triều đình có phải hơi quá đáng không?”

“Quá đáng?”

Đường Tiểu Bắc lạnh lùng nói: “Ta đã nói nhẹ đi rồi đấy, nếu muốn truy cứu thật, cách làm này của lão ta chính là đang làm mất uy tín của bệ hạ và ngài quốc sư, thậm chí có thể nói lão ta có ý đồ tạo phản, ta đây còn chưa chém chết lão luôn, là đã nhân từ lắm rồi, cũng nể mặt mũi Hồng Đào Bình ngươi, vậy còn nói ta quá đáng!”

Lúc này tai phải của Hồng Nhị về cơ bản đã có thể nghe được, ông ta nghe Đường Tiểu Bắc nói vậy, sợ tới mức hai chân run lên mất kiểm soát.

Vẻ mặt của Hồng Đào Bình cũng trở nên tái nhợt.

Bất kể lúc nào, tạo phản luôn là tội nặng nhất, mà nhẹ thì xét nhà diệt môn, nặng thì liên lụy tới cả cửu tộc!

Chỉ cần là những chuyện liên quan một chút tới tạo phản thôi, cũng thành chuyện lớn rồi.

Hồng Nhị là một quản gia, chỉ muốn lén lút làm mấy chuyện xấu xa sau lưng, chứ thật ra ông ta cũng không có bản lĩnh hay quyết đoán gì, nếu không ngày trước cũng đã không đứng nhìn nhà họ Hồng sụp đổ.

Ông ta nghe thấy Đường Tiểu Bắc đội cho mình cái tội danh tạo phản, cuối cùng không đứng vững được nữa.

Ông ta quỳ xuống đất: “Phu nhân Tiểu Bắc, lão già này đâu dám tạo phản, lão già này nhất thời hồ đồ, muốn kiếm chút danh tiếng cho nhà họ Hồng, rồi kiếm chút bạc để tiêu thôi ạ!”

“Ngươi nói ngươi không muốn tạo phản ư?” Đường Tiểu Bắc cười mỉa, nói: “Nếu không muốn tạo phản, vậy ngươi tích lũy danh tiếng làm cái gì?”

Danh tiếng là một trong những nhân tố quan trọng để tạo phản, rất nhiều nhân vật trí dũng trước khi ra tay đều sẽ lôi kéo mọi người.

Ngay cả Kim Phi cũng làm vậy.

Nếu y không cố gắng xây dựng các công trường ở Kim Phi, nuôi sống nhiều người như vậy, lại còn trả tiền công cho các nhân viên hộ tống và công nhân cao thế kia, làm sao các nhân viên hộ tống sẽ sẵn sàng theo y vào sinh ra tử?

Nếu Kim Phi không cố gắng tiêu diệt thổ phỉ ở Xuyên Thục, tích lũy danh tiếng, chính quyền ở Xuyên Thục sao có thể ổn định như thế này được?

Cũng may Xuyên Thục cách kinh thành khá xa, lại có Khánh Quốc công ở trong triều, chờ các quyền quý nơi kinh thành biết được, Kim Phi đã xong việc rồi.

Sau đó, y lại cứu được Trần Cát, nhận được sự tin tưởng tuyệt đối từ ông ta, rồi Cửu công chúa nắm giữ quyền hành trong triều, các quyền quý mới không nói gì.

Thật ra các hào tộc nơi địa phương tích lũy danh tiếng, vẫn là một chuyện khá cấm kỵ.

Hồng Nhị cũng bị A Mai tát một cái cho ngơ người, nói vậy không khác gì tự mình đưa dao cho Đường Tiểu Bắc siết cổ.

Hồng Đào Bình cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhận ra được sự nghiêm trọng của sự việc, hiểu được bây giờ bản thân không nên đối đầu với Đường Tiểu Bắc.

“Phu nhân Tiểu Bắc, Nhị thúc của ta nói năng không lựa lời, người là đại nhân, đừng chấp nhặt với thúc ấy!”

Hồng Đào Bình hành lễ với Đường Tiểu Bắc, khom người cúi xuống: “Chúng ta đã nhận ra được sai lầm của mình, sau khi trở về, ta nhất định sẽ phạt thật nặng!”

“Hồng công tử, chuyện to như vậy, ngươi nghĩ rằng nói một câu trở về sẽ phạt nhẹ nhàng như vậy, là có thể giải quyết được sao?”

“Vậy phu nhân Tiểu Bắc muốn xử lý thế nào ạ?” Hồng Đào Bình khom người nói.

“Thứ nhất, từ nay trở đi ta không muốn nhìn thấy lão ta ở xưởng đóng thuyền một lần nào nữa, cũng không cho phép lão được liên quan tới việc gì của xưởng đóng thuyền!”

Đường Tiểu Bắc giơ một ngón tay.

Hồng Nhị nghe thấy, không kiềm được mà nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không dám nói gì.

Thà mất quyền còn hơn hơn mất mạng.

Nhưng Hồng Đào Bình lại không vui: “Phu nhân Tiểu Bắc, Nhị thúc vẫn luôn giúp ta xử lý xưởng đóng thuyền này, nếu người đuối thúc ấy đi, ai sẽ giúp ta?”

“Đó chính là điều thứ hai.”

Đường Tiểu Bắc giơ ngón tay thứ hai lên: “Hồng công tử, xét tới biểu hiện của ngươi từ trước tới nay, ta thấy rằng ngươi không thích hợp làm người phụ trách xưởng đóng thuyền, cho nên sau này ngươi chỉ cần làm những việc liên quan tới bên kỹ thuật là được, còn về những phần khác, ta sẽ sắp xếp người khác tới tiếp quản!”

“Không được!” Hồng Nhị vội nói: “Xưởng đóng thuyền phải là của nhà họ Hồng!”

Đường Tiểu Bắc nói thì dễ nghe, sắp xếp người giúp Hồng Đào Bình xử lý những chuyện lặt vặt, nhưng thực chất là đang cướp quyền.

Nếu làm như vậy, sợ rằng không được bao lâu, xưởng đóng thuyền sẽ chẳng còn liên quan gì tới nhà họ Hồng nữa.

Với thân phận của Đường Tiểu Bắc mà lại đi tranh cãi với một quản gia nhỏ cũng hơi khó coi.

Lúc này Khánh Mộ Lam đứng ra, quát lên: “Câm miệng, ở đây không có phần cho ngươi nói, còn dám ồn ào, ta rút lưỡi ngươi ra đấy!”

Hồng Đào Bình vốn dĩ cũng không thích thú cái chức quản lý kia, mặc dù trong lòng không vui, nhưng thấy Đường Tiểu Bắc kiên quyết như vậy, anh ta gật đầu rồi nói: “Được, ta đồng ý!”

“Vậy ta sẽ nói tới chuyện thứ ba!”

Đường Tiểu Bắc lại duỗi thêm một ngón tay ra: “Xưởng đóng thuyền cũng là đơn vị quân sự, hành vi lần này của Hồng Nhị có thể nói là khá nặng, theo quy định, đánh hai mươi trượng!”

Cô ấy vừa nói dứt lời, Hồng Đào Bình đã phản đối: “Không được!”

Gậy của nhân viên hộ tống cực kỳ nặng, chỉ cần trượt vào chân, một gậy có thể đánh gãy cả xương đùi.

Cho dù không lệch, dùng mấy cây gậy kia để đánh, cũng sẽ đánh mông người ta tróc cả da, long cả thịt.

Với thân thể kia của Hồng Nhị, đánh hai mươi gậy, không mất mạng thì cũng mất nửa cái mạng!

“Hồng công tử, đây không chợ, ta cũng không phải đang cò kè mặc cả với ngươi, mà là đang thông báo quyết định của ta!”

Đường Tiểu Bắc lạnh lùng nói: “Nếu ngươi vẫn không phục, có thể viết tấu chương, xin chỉ thị của bệ hạ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK