Công chúa Lộ Khiết nghe ngóng được tình hình thì vội vã đi ra chào hỏi Cửu công chúa.
Cửu công chúa vẫn lạnh lùng như trước, chỉ gật đầu, không để ý đến công chúa Lộ Khiết.
Công chúa Lộ Khiết cũng không tức giận mà lại vào bếp phụ giúp.
Trong bữa ăn, công chúa Lộ Khiết vô tình cố ý hỏi thăm chỉ tiết về chuyến đến thăm Thổ Phiên của Lý Địch, cũng như quan điểm của Cửu công chúa đối với Thổ Phiên, nhưng Cửu công chúa hoàn toàn không trả lời, cho dù có trả lời cũng là những lời lẽ mơ hồ cho qua chuyện.
Công chúa Lộ Khiết thấy hỏi cũng không ra được gì, ăn xong bèn rời đi.
“Rốt cục cũng đi rồi.” Cửu công chúa thả lỏng lưng, không chút sức lực ngồi trên ghế.
Bởi vì có công chúa Lộ Khiết ở đây nên trong bữa ăn vừa rồi cô ấy luôn giữ lưng thẳng và duy trì phong thái mà bậc đế vương nên có.
Giờ đây công chúa Lộ Khiết đi rồi, cuối cùng cô ấy cũng có thể thư giãn.
“Vũ Dương, vì sao muội lại đối xử với công chúa Lộ Khiết như vậy?” Quan Hạ Nhi hỏi: “Ta thấy con người cô ta khá tốt mà.”
“Tỷ tỷ, nếu phu quân bị vẻ đẹp của cô ta lừa thì ta có thể hiểu, vì sao phu quân không bị lừa mà mà ngược lại tỷ lại trúng chiêu thế?”
Cửu công chúa nói: “Tỷ đừng để bị cô ta lừa gạt, mọi chuyện trên thảo nguyên cô ta đều có thể ứng phó nên cũng không phải là một cô nương đơn giản đâu, sau này khi tiếp xúc với cô ta thì phải cẩn thận hơn, cẩn thận với những gì cô ta nói với
tỷ... đúng rồi, những lời vừa rồi cô ta nói với ta, tỷ tỷ có phát hiện ra không?”
“Những gì cô ta nói với muội sao? Không phải vừa rồi chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm thôi sao?” Quan Hạ Nhi vẻ mặt hoang mang lắc đầu.
“Hạ Nhỉ, sau này nàng vẫn nên ít gặp cô ta thì hơn, thủ đoạn của hai người chênh lệch quá nhiều.”
Kim Phi nhìn vẻ mặt hoang mang của Quan Hạ Nhi rồi mỉm cười. "Đương gia, chàng đang mắng ta ngu ngốc sao?" Quan Hạ Nhi bĩu môi hỏi.
“Nàng không phải là ngốc, nàng là đơn thuần, ta chỉ thích cô nương đơn thuần như nàng thôi.”
Kim Phi bị bộ dạng của cô chọc cười: “Đừng học theo Vũ Dương, mỗi ngày nếu không phải tính kế chống lại người khác thì lại phải đề phòng bị người khác tính kế, cuộc sống quá mệt mỏi!”
“Đúng vậy, cuộc sống quá mệt mỏi!" Cửu công chúa thở dài.
Tuy là nữ đế đầu tiên trong lịch sử nhưng đôi khi cô ấy cũng rất ngưỡng mộ Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.
Lý tưởng của Quan Hạ Nhi rất đơn giản, tiêu chuẩn làm việc lại càng đơn giản hơn - những việc có lợi cho Kim Phi chính là việc tốt, cô sẽ đi làm, những việc không có lợi cho Kim Phi chính là việc xấu, đánh chết cô cũng không làm.
Dù cho có chuyện gì xảy ra, Kim Phi cũng sẽ chăm sóc cô.
Đôi lúc Cửu công chúa nghĩ, sống một cuộc sống vô tư như thế thật tốt.
Mối quan hệ giữa Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cũng khiến Cửu công chúa ghen tị.
Hai người lớn lên cùng nhau, tính tình và tính cách rất hợp nhau.
Ngoài việc nấu ăn trong bếp mỗi ngày, Nhuận Nương còn dành thời gian còn lại để giúp đỡ Quan Hạ Nhi chăm sóc con cái hoặc quay sợi và dệt vải cùng Quan Hạ Nhi.
Hai người như hình với bóng, thường xuyên ngủ chung giường.
Các vị vua thời phong kiến thường tự xưng là “quả nhân”, nghĩa đen chính là người ít đức hạnh, là một loại tước hiệu khiêm tốn dành cho nhà vua.
Trên thực tế, đó cũng là một cách bất đắc dĩ để tự xưng là vua.
Trên thực tế, đó cũng là một cách bất đắc dĩ để tự xưng là vua. Vị trí quyền cao chức trọng, nhất định không có bạn bè. Vì vậy, nhiều vị vua còn tự xưng “cổ” trong từ cô độc.
Đây chính là trường hợp của Cửu Công chúa, từ nhỏ đến lớn, cô ấy chỉ có một vài người bạn như Khánh Mộ Lam.
Cửu công chúa vẫn lạnh lùng như trước, chỉ gật đầu, không để ý đến công chúa Lộ Khiết.
Công chúa Lộ Khiết cũng không tức giận mà lại vào bếp phụ giúp.
Trong bữa ăn, công chúa Lộ Khiết vô tình cố ý hỏi thăm chỉ tiết về chuyến đến thăm Thổ Phiên của Lý Địch, cũng như quan điểm của Cửu công chúa đối với Thổ Phiên, nhưng Cửu công chúa hoàn toàn không trả lời, cho dù có trả lời cũng là những lời lẽ mơ hồ cho qua chuyện.
Công chúa Lộ Khiết thấy hỏi cũng không ra được gì, ăn xong bèn rời đi.
“Rốt cục cũng đi rồi.” Cửu công chúa thả lỏng lưng, không chút sức lực ngồi trên ghế.
Bởi vì có công chúa Lộ Khiết ở đây nên trong bữa ăn vừa rồi cô ấy luôn giữ lưng thẳng và duy trì phong thái mà bậc đế vương nên có.
Giờ đây công chúa Lộ Khiết đi rồi, cuối cùng cô ấy cũng có thể thư giãn.
“Vũ Dương, vì sao muội lại đối xử với công chúa Lộ Khiết như vậy?” Quan Hạ Nhi hỏi: “Ta thấy con người cô ta khá tốt mà.”
“Tỷ tỷ, nếu phu quân bị vẻ đẹp của cô ta lừa thì ta có thể hiểu, vì sao phu quân không bị lừa mà mà ngược lại tỷ lại trúng chiêu thế?”
Cửu công chúa nói: “Tỷ đừng để bị cô ta lừa gạt, mọi chuyện trên thảo nguyên cô ta đều có thể ứng phó nên cũng không phải là một cô nương đơn giản đâu, sau này khi tiếp xúc với cô ta thì phải cẩn thận hơn, cẩn thận với những gì cô ta nói với
tỷ... đúng rồi, những lời vừa rồi cô ta nói với ta, tỷ tỷ có phát hiện ra không?”
“Những gì cô ta nói với muội sao? Không phải vừa rồi chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm thôi sao?” Quan Hạ Nhi vẻ mặt hoang mang lắc đầu.
“Hạ Nhỉ, sau này nàng vẫn nên ít gặp cô ta thì hơn, thủ đoạn của hai người chênh lệch quá nhiều.”
Kim Phi nhìn vẻ mặt hoang mang của Quan Hạ Nhi rồi mỉm cười. "Đương gia, chàng đang mắng ta ngu ngốc sao?" Quan Hạ Nhi bĩu môi hỏi.
“Nàng không phải là ngốc, nàng là đơn thuần, ta chỉ thích cô nương đơn thuần như nàng thôi.”
Kim Phi bị bộ dạng của cô chọc cười: “Đừng học theo Vũ Dương, mỗi ngày nếu không phải tính kế chống lại người khác thì lại phải đề phòng bị người khác tính kế, cuộc sống quá mệt mỏi!”
“Đúng vậy, cuộc sống quá mệt mỏi!" Cửu công chúa thở dài.
Tuy là nữ đế đầu tiên trong lịch sử nhưng đôi khi cô ấy cũng rất ngưỡng mộ Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.
Lý tưởng của Quan Hạ Nhi rất đơn giản, tiêu chuẩn làm việc lại càng đơn giản hơn - những việc có lợi cho Kim Phi chính là việc tốt, cô sẽ đi làm, những việc không có lợi cho Kim Phi chính là việc xấu, đánh chết cô cũng không làm.
Dù cho có chuyện gì xảy ra, Kim Phi cũng sẽ chăm sóc cô.
Đôi lúc Cửu công chúa nghĩ, sống một cuộc sống vô tư như thế thật tốt.
Mối quan hệ giữa Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cũng khiến Cửu công chúa ghen tị.
Hai người lớn lên cùng nhau, tính tình và tính cách rất hợp nhau.
Ngoài việc nấu ăn trong bếp mỗi ngày, Nhuận Nương còn dành thời gian còn lại để giúp đỡ Quan Hạ Nhi chăm sóc con cái hoặc quay sợi và dệt vải cùng Quan Hạ Nhi.
Hai người như hình với bóng, thường xuyên ngủ chung giường.
Các vị vua thời phong kiến thường tự xưng là “quả nhân”, nghĩa đen chính là người ít đức hạnh, là một loại tước hiệu khiêm tốn dành cho nhà vua.
Trên thực tế, đó cũng là một cách bất đắc dĩ để tự xưng là vua.
Trên thực tế, đó cũng là một cách bất đắc dĩ để tự xưng là vua. Vị trí quyền cao chức trọng, nhất định không có bạn bè. Vì vậy, nhiều vị vua còn tự xưng “cổ” trong từ cô độc.
Đây chính là trường hợp của Cửu Công chúa, từ nhỏ đến lớn, cô ấy chỉ có một vài người bạn như Khánh Mộ Lam.