Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quận Quảng Nguyên từ trước đến giờ đều là cứ điểm ra vào Xuyên Thục, cũng là căn cứ địa quân sự quan trọng mà các nhà quân sự tranh giành nhau, vì vậy tường thành được xây cao hơn 30 trượng, chiều dài thì không thể nhìn ra được.

Một người lính cầm giáo dựa vào bức tường thành và ngán ngẩm nhìn những người đi đường bên dưới.

Bên ngoài tường thành có vô số vết dao, rìu cùng khói lửa, màu đất dưới tường thành cũng khác với những nơi khác, hiển nhiên là đã trải qua nhiều lần máu thấm.

Mọi thứ đều là vết tích của trận chiến tàn khốc đã diễn ra ở đây.

Nhóm người Kim Phi đến cửa Nam, có lẽ do những chiếc áo giáp trên người binh lính nữ đã thu hút sự chú ý của lính canh, khi nhóm người Kim Phi tới gần, những người lính đang uể oải tựa vào cổng thành đều nhấc vũ khí lên.

A Mai hừ lạnh một tiếng, bước lên trước lấy ra một miếng lệnh bài, sắc mặt lính canh thành lập tức thay đổi, không dám kiểm tra gì nữa, cung kính đưa đoàn người vào.

Vào trong cổng thành là con đường đá rộng hơn chục mét, do mới mưa hôm qua nên hơi lầy lội bùn đất dính từ giày dép của người đi đường.

Nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến sự nhiệt tình của những người buôn bán, hai bên con đường đá vang lên tiếng hò hét gọi mời, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

“Anh rể, đây chính là quận thành sao? Náo nhiệt quá!”

Tiểu Nga thò đầu ra khỏi xe ngựa và hào hứng nhìn xung quanh: “Woa, bén kẹo hồ lô kìa, úi, còn có người bán mì…”

“Không hổ là quận thành, buổi chiều mà đã nhiều người như vậy, Kim Xuyên tầm này chẳng thấy bóng ma nào trên đường”.

Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cũng là lần đầu tới quận thành, cả hai đều háo hức nhìn ra bên ngoài.

Đường Đông Đông từ nhỏ đã lớn lên ở quận thành, sớm đã quen với sự náo nhiệt này rồi, lúc này sắc mặt ảm đảm, rõ ràng là đang nhớ về chuyện không vui vẻ gì lắm.

Mặc dù các cựu binh cũng rất tò mò, nhưng không quên nhiệm vụ của mình, cảnh giác quan sát xung quanh.

Thực chất cả đám bọn họ đều mang theo đao, các binh lính nữ còn mặc áo giáp, vừa nhìn đã biết là không dễ động vào, người đi đường nhìn thấy vội tránh xa, để bọn họ đi trước.

Kiếp trước Kim Phi đã từng thấy chợ đêm náo nhiệt hơn thế này nhiều, cũng đã từng chen chúc trên tàu điện ngầm đông đúc, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người mặc đồ cổ trang và nhiều kiến trúc cổ xưa như vậy, giống như tham quan một ngôi thành dùng để quay phim.

Tuy nhiên quần áo và kiến trúc hiện giờ đều rất đơn điệu, thoạt nhìn còn thấy hứng thú, nhưng đi được hai con phố thì thấy chỗ nào cũng giống nhau, Kim Phi liền cảm thấy vô vị.

Thấy sắc mặt Đường Đông Đông có chút không đúng, y liền giảm tốc độ, cười hỏi: “Đông Đông, hôm nay chúng ta ở đâu?”

Đường Đông Đông thu lại suy nghĩ của mình, cố nặn ra một nụ cười, đáp: “Ở tửu lầu Triệu gia, từ đó đến nha hành gần. Đi tới ngã tư trước mặt thì rẽ trái, đi thêm ba cái ngã tư nữa là đến”.

Kim Phi nói chuyện phiếm với Đường Đông Đông một lúc, xe ngựa dừng lại ở cửa một quán trọ.

Nhà trọ có diện tích rộng, phía trước là một tòa nhà gỗ ba gian, phong cách điển hình của Hoa Hạ ngày xưa, rường cột chạm trổ, mái cong kiều giác, nhìn rất vui mắt.

“Các vị nghỉ trọ hay là ở trọ vậy?”

Tiểu nhị thấy nhiều người như vậy liền biết khách quý tới rồi, cười híp mắt lên đón.


“Ở trọ, chỗ các ngươi có viện tử không?”, Thiết Chùy hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK