Quyền lực là một con dao hai lưỡi, bản thân quyền lực không có tốt cũng không có xấu, thành bại phụ thuộc vào người sử dụng quyền lực.
Nếu là một vị Hoàng đế anh minh, việc tập trung quyền lực ở mức độ cao thật ra là một chuyện tốt, vị vua sáng suốt có thể tập trung lực lượng để làm những việc vĩ đại.
Ngược lại, nếu là một vị hoàng đế ngu ngốc, quyền lực quá tập trung là một điều không tốt.
Nhưng bất kể là anh minh hay ngu ngốc, gần như tất cả Hoàng đế đều muốn làm suy yếu quyền lực của phiên vương và các gia tộc quyền quý, chưa từng có Hoàng đế nào nghĩ đến việc làm suy yếu quyền lực trong tay mình, ngược lại họ luôn cố hết sức để tập trung quyền lực vào một mình mình.
Trong mắt Kim Phi, thật ra Cửu công chúa coi như một vị Hoàng đế sáng suốt.
Nhưng Kim Phi không thể đảm bảo rằng con cháu của họ sẽ sáng suốt như Cửu công chúa.
Nếu có đứa con cháu bất hiếu, quyền lực sẽ biến thành thuốc độc, đẩy nhanh sự sụp đổ của vương triều.
Về điểm này, Kim Phi đã từng kín đáo nhắc với Cửu công chúa.
Cửu công chúa thông minh cỡ nào? Tuy rằng lúc đó Kim Phi lúc không nói rõ, nhưng cô ấy vẫn lập tức hiểu được ý của Kim Phi.
Hơn nữa Cửu công chúa thông thạo sử sách, nhìn nhận đại cục rất tốt, cho nên, cho dù sau này biết Kim Phi đang làm suy yếu quyền lực của Hoàng đế, nhưng Cửu công chúa lại không hề tỏ ý phản đối, ngược lại trên cơ sở không liên quan đến lợi ích cốt lõi, cô ấy còn chủ động phối hợp với Kim Phi.
Ví dụ như lần này, tuy rằng Kim Phi phản bác quyết định của mình, nhưng Cửu công chúa lại gật đầu nói: “Ta sẽ sắp xếp xét xử bọn họ.”
Từ giọng điệu của Cửu công chúa, Kim Phi biết, lần này Cửu công chúa chắc chắn sẽ dùng tiêu chuẩn cao nhất để tiến hành xét xử, e rằng không ai trong đám đàn ông của nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu, thêm cả đám đàn bà con gái từng ngược đãi giết hại người hầu có thể sống sót được.
Nhưng chỉ cần có đủ bằng chứng, loại đỉa hút máu bám trên người dân này chắc chắn sẽ chết.
Ít nhất y đã cứu được phụ nữ và trẻ em vô tội của hai nhà.
Về phần cuộc sống sau này của nhóm phụ nữ và trẻ em này có khốn khó thế nào, Kim Phi không thể kiểm soát được.
Họ có thể không làm điều ác, nhưng họ đã hưởng được lợi ích của người làm điều ác, cái giá mà họ phải trả là đau khổ suốt đời.
Người dân thời đại này phần lớn đều giản dị, lương thiện, chú trọng biết ơn báo đáp ân tình.
Ví dụ như Đường Tiểu Bắc lúc trước, cho dù bị lưu lạc tới thanh lâu, nha hoàn đi theo vẫn luôn nhớ ơn của cô ấy, nếu không phải có nha hoàn kia, Đường Đông Đông cũng không biết phải mất bao lâu mới tìm được Đường Tiểu Bắc.
Đương nhiên, nha hoàn kia hiện đã về bên cạnh Đường Tiểu Bắc, trở thành một trong những trợ thủ đáng tin cậy nhất của Đường Tiểu Bắc.
Còn có Bắc Thiên Tầm, tiểu thư mà cô ấy từng đi theo rất tốt với cô ấy, cô ấy luôn ghi nhớ, vì lý do này mà thậm chí còn vượt hàng ngàn dặm đến Xuyên Thục để truy lùng kẻ đã sát hại tiểu thư.
Nếu đám phụ nữ của nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu khi còn đang ăn sung mặc sướng biết đối xử với người dưới tốt một chút thì cho dù có sa cơ cũng sẽ có người hộ đỡ phần nào.
Khi sống sung sướng bọn họ làm điều ác, khắt khe với người dưới, sống không nổi cũng là báo ứng của bọn họ.
Tả Phi Phi tuy rằng không tham gia chính trị nhiều nhưng lại rất thông minh.
Nhận thấy ý kiến của Kim Phi và Cửu công chúa bất đồng, cô ấy lập tức nói sang chuyện khác, quay sang Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi: “Bệ hạ, tỷ tỷ, hai người bảo ta bảo vệ tiên sinh, kết quả ta lại không phát hiện được lòng dạ xấu xa của nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu, là ta đã không làm tốt công việc của mình, xin bệ hạ và tỷ tỷ trách phạt!”
“Lần này nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu hành động rất bí mật, ngay cả ta cũng không phát hiện.”
Kim Phi xua tay nói: “Hơn nữa, chức trách của nàng là bảo vệ an toàn của ta, chuyện này không liên quan gì đến nàng, có trách nhiệm cũng là trách nhiệm của Hàn Phong và Cục tình báo.”
Tả Phi Phi chỉ định nói sang chuyện khác chứ không định nói xấu Hàn phong và Cục tình báo, nghe vậy vội nói: “Không phải Cục tình báo đã kịp thời phát hiện âm mưu của nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu sao, cũng coi như lấy công chuộc tội.”
Nói xong cô ấy lại đổi chủ đề, nhìn về phía Châu Nhi hỏi: “Châu Nhi, Châu Nhi, Cục tình báo của mấy người giỏi quá đi, mới đến mấy ngày mà đã tìm được kẻ đứng phía sau màn, có thể dạy ta làm như thế nào hay không?”
Châu Nhi cũng hiểu Tả Phi Phi đang nói đỡ cho Cục tình báo nên cũng phối hợp nói: “Đây cũng không phải là do Cục tình báo chúng ta giỏi giang gì, mà là bệ hạ anh minh, nhận ra rằng có thể có kẻ đứng sau làm ác nên đã bỏ qua sự an toàn của bản thân, tự lấy mình làm mồi nhử, cố ý bước lên phi thuyền ngay trước mặt rất nhiều dân chạy nạn.
Kẻ đứng sau không nhịn được đã phái chim ưng đến ám sát Bệ hạ, Bệ hạ đã bố trí nhân viên hộ tống để theo dõi ở một số địa điểm quan trọng đáng ngờ, chim ưng bay ra từ nhà ai thì kẻ đó chính là kẻ chủ mưu đứng sau!”
“Thì ra là thế!” Tả Phi Phi chợt hiểu ra, quay ra phía Cửu công chúa hành lễ: “Bệ hạ anh minh!”
Đây không phải là cô ấy nịnh nọt, mà là thật sự bội phục.
Cô ấy đã tới Đông Hải lâu như vậy, cấp dưới còn mời chào rất nhiều dân chạy nạn làm công nhân, nhưng cô ấy chưa từng phát hiện ra điều gì bất thường.
Cửu công chúa mới đến có mấy ngày, không chỉ phát hiện bất thường mà còn thuận lợi bắt được kẻ chủ mưu phía sau.
Sự nhạy bén này khiến Tả Phi Phi hổ thẹn không bằng.
Cửu công chúa đã miễn nhiễm với mọi kiểu nịnh nọt, cô ấy mỉm cười với Tả Phi Phi như đáp lại, sau đó quay đầu nhìn Kim Phi:
“Phu quân, tuy rằng nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu đã đền tội, nhưng bọn họ truyền bá như vậy, đã có rất nhiều dân chạy nạn biết Đông Hải có cháo cứu tế, nên trong thời gian tới dân chạy nạn tới Đông Hải sẽ liên tục tăng cao, chúng ta cần phải có chuẩn bị trước.”
“Nàng định sắp xếp thế nào?” Kim Phi hỏi.
“Gần đây ta đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp đối phó, nhưng sau nhiều lần cân nhắc, đề xuất của Tiểu Bắc là phù hợp nhất với tình hình hiện tại," Cửu công chúa nói: "Ta nghĩ kế hoạch cứu trợ cộng đồng nên được triển khai sớm.
Với trí thông minh của Cửu công chúa, cô ấy đã sớm nhận thấy Đường Tiểu Bắc không phục, hiện tại nói như vậy, coi như là cho Đường Tiểu Bắc một cái bậc thang, cũng coi như là một dạng nhượng bộ.
Cái gọi là phương án cứu trợ cộng đồng, chính là đề nghị lúc trước do Đường Tiểu Bắc đưa ra.
Đặt tên phương án cứu trợ cộng đồng, là tỏ ý muốn đồng tâm hiệp lực cùng người dân từ Trung Nguyên cho đến Giang Nam, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.
Đường Tiểu Bắc tuy hơi không phục Cửu công chúa, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, cô ấy thật lòng hy vọng chính quyền Xuyên Thục được phát triển ổn định, mau chóng bình định Trung Nguyên và Giang Nam.
Khi nhận ra Cửu công chúa chủ động nhượng bộ, trong lòng Đường Tiểu Bắc cũng tạm thời buông thành kiến, nói: “Nhưng chưa kết thúc huấn luyện cho người tham gia phương án cứu trợ cộng đồng mà.”
“Phu quân đã nói rồi, thực chiến chính là cách huấn luyện tốt nhất, đưa thẳng đến đó bắt đầu hành động, hiệu quả tốt hơn bất cứ kỳ buổi huấn luyện nào!”
Cửu công chúa nói: “Ta cũng không có ý định triển khai nó trên diện rộng, mà dự định sử dụng đất Tần và quận Đông Nguyên, quận Hải Đình làm thí điểm, nếu bọn họ có thể xử lý tốt những địa phương này, tổng kết được một ít kinh nghiệm thì mới bắt đầu mở rộng quy mô.”
“Như vậy cũng được.” Đường Tiểu Bắc nghe vậy, khẽ gật đầu.
Trước chiến dịch Hi Châu, đất Tần đã bị nhân viên hộ tống đánh chiếm gần nửa, nửa còn lại chưa bị đánh cũng có rất nhiều người dân nghe đến chính sách đánh cường hào chia ruộng đất, cơ sở quần chúng cực kỳ tốt, người dân đều ngóng trông nhân viên hộ tống đánh đến đấy để chia ruộng cho họ.
Địa bàn quận Đông Nguyên và quận Hải Đình không lớn, hiện giờ lại có rất nhiều dân chạy nạn tập trung đến Đông Hải, mỗi ngày đều nghe nhật báo Kim Xuyên, cũng phần nào biết về chính quyền Xuyên Thục.
Việc thúc đẩy các chương trình cứu trợ ở những nơi này sẽ tương đối đơn giản.