Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy thì tốt quá rồi!” Lạc Lan vui vẻ hành lễ với Kim Phi: “Ta thay Mã đại ca cảm ơn tiên sinh!”

“Cảm ơn gì chứ, đây không phải là việc ta nên làm sao?”

Kim Phi nghiêng đầu liếc nhìn Lạc Lan nói đùa: “Lạc Lan cô nương, không phải cô thích Mã đại ca rồi đó chứ?”

Không phải Kim Phi nhiều chuyện, trong bức thư gửi về lúc trước, Lạc Lan đã khen Mã Văn Húc một lượt, bây giờ lại chủ động giúp Mã Văn Húc thỉnh công, người bình thường đều sẽ nghĩ như vậy.

Lạc Lan và Mã Văn Húc đều là những người có năng lực dưới quyền của Kim Phi, nếu hai người có thể ở bên nhau, Kim Phi cũng rất vui.

Lạc Lan không nghĩ rằng Kim Phi sẽ đột nhiên nói như vậy, mặt đã đỏ bừng, không chút do dự phủ nhận: “Không có chuyện đó đâu, tiên sinh đừng nói bừa!”

“Không có thì thôi, cô đỏ mặt làm gì chứ?” Kim Phi vẫn muốn trêu chọc nữa, nhưng sợ Lạc Lan quá xấu hổ nên cười nói: “Được rồi được rồi, ta không hỏi nữa!”

Lạc Lan đã từng dẫn đầu đội phát triển thị trường kinh thành, lần này lại dẫn đội đến nước K, chắc chắn là người đã chứng kiến những cảnh tượng lớn, vừa rồi đột nhiên bị Kim Phi trêu chọc, còn là chuyện cá nhân nên không phản ứng kịp, nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn Kim Phi rồi nghiêm túc nói: “Tiên sinh, ta nói cho Mã đại ca không phải vì xuất phát từ ý đồ riêng, càng không phải vì thích anh ta, mà là thấy anh ta có năng lực, cũng rất chăm chỉ, nên...nên có công lao lớn hơn!”

Kim Phi nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Dù y không giỏi chuyện quan trường nhưng cũng nghe ra hàm ý của Lạc Lan, thế này là cô ấy đang giúp Mã Văn Húc nói lên sự bất bình.

Cái gọi là nên có công lao lớn hơn này, không phải có nghĩa là cảm thấy địa vị của Mã Văn Húc hiện tại quá thấp, đã hạn chế anh ta phát huy tài năng sao?

Lần trước đội viễn chinh đã đưa hạt giống của bông vải và lúa nước L về, Kim Phi và Cửu công chúa đã đích thân đến bến tàu đón, ban cho họ sự vinh dự rất cao, nhưng họ có tổng cộng hơn ba mươi người, Kim Phi không quan tâm họ nhiều.

Về phần Mã Văn Húc, trước khi đọc thư của Lạc Lan, Kim Phi chỉ biết tên của anh ta, nhớ rằng lần trước anh ta đã đến thành Du Quan để đưa tin, ngoài những việc này ra, y không có ấn tượng gì nhiều.

Từ trước tới nay, Lạc Lan đều rất có chừng mực, bây giờ đột nhiên thay Mã Văn Húc xin công, khiến Kim Phi rất bất ngờ, cũng hơi không hiểu.

Kim Phi luôn cho rằng, sức lực của một người là có hạn, y không muốn lãng phí tinh thần và thể lực suy đoán suy nghĩ của người khác, đã hỏi thẳng: "Lạc Lan cô nương, cô cũng biết tính của ta, không thích vòng vo, ở đây không có người ngoài, cô muốn nói gì cứ nói thẳng đi!"

"Tiên sinh đã nói như vậy, vậy ta cũng sẽ nói thẳng!"

Nghe câu hỏi thẳng thừng của Kim Phi, Lạc Lan hơi ngây người một lúc, có điều vẫn là tiếp tục nói: "Ta thấy Mã đại ca làm phó đội trưởng ở đội viễn chinh, có chút chôn vùi nhân tài!"

"Ý của cô là, anh ta phải làm đội trưởng?" Kim Phi hơi chau mày.

Đội trưởng đội viễn chinh là Lão Uông, nếu để Mã Văn Húc làm đội trưởng, vậy thì chính là bảo Lão Uông nhường địa vị.

Lão Uông đang yên đang lành, tùy tiện bảo anh ta nhường địa vị, rõ ràng không thích hợp.

Đương nhiên, cũng có thể đề bạc Lão Uông đến chức vụ khác, vị trí đội trưởng như thế đã bỏ trống rồi, Mã Văn Húc phó đội trưởng này lên chức hợp tình hợp lý.

Nhưng những thứ này đều là việc quân đội, Lạc Lan làm một chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên , đưa ra đề nghị này quả thật vượt ranh giới rồi.

"Tiên sinh, ta biết, bây giờ lời ta nói không thích hợp, cũng không nên, nhưng vì Đại Khang, vì tiên sinh và bệ hạ, ta nghĩ ta phải nói ra."

Lạc Lan nói: "Lần này đi nước K, ta luôn giao tiếp với huynh đệ của đội viễn chinh, có chút hiểu biết về họ, Lão Uông đại ca dũng mãnh đánh trận không sợ chết, là một quân nhân hợp quy cách, nhưng. . ."

Nói đến đây, Lạc Lan ngừng một chút, nhưng sau đó vẫn là tiếp tục nói: "Nhưng theo quan điểm cá nhân ta mà nói, Lão Uông đại ca không thích hợp giữ chức tổng chỉ huy!"

Nghe đến đây, Kim Phi cuối cùng hiểu ý của Lạc Lan.


Vốn dĩ cô ấy là thấy tính cách của Lão Uông hơi xúc động, thích hợp làm người chấp hành, không thích hợp làm người quyết định sách lược.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK