Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngụy đại nhân, tại sao ngươi lại về vào lúc này?" Cửu công chúa hỏi.

"Hạ quan muốn đến tìm Kim tiên sinh mượn ống nhòm để dùng chút."

Ngụy Đại Đồng quay người hành lễ với Kim Phi: "Hy vọng tiên sinh sẽ đồng ý."

Xung quanh núi Ngọc Lũy có một số con kênh đang được xây dựng cùng lúc, ông ta thực sự không thể chạy qua lại được, cho nên muốn xây dựng một trạm canh gác ở trên núi Ngọc Lũy, dùng ống nhòm để điều khiển chỉ huy từ xa.

"Không thành vấn đề."

Kim Phi lấy ống nhòm từ trong túi ngực ra và đưa cho Ngụy Đại Đồng.

"Cám ơn tiên sinh, tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ sử dụng cẩn thận, không làm hỏng hay làm bẩn nó đâu."

Ngụy Đại Đồng cẩn thận dùng hai tay nhận lấy, như thể thứ Kim Phi đưa cho ông ta chính là bảo bối vô song vậy.

Trên thực tế, ống nhòm cũng được coi là một báu vật ở Đại Khang.

Chưa kể đến những thứ khác, gương lồi lõm được làm bằng kính đánh bóng khá có giá trị trên thị trường Đại Khang hiện tại.

Khánh Mộ Lam nhìn Ngụy Đại Đồng, trong mắt tràn đầy sự ghen tị.

Cô ấy đã nịnh nọt Kim Phi mấy lần, Kim Phi cũng chưa bao giờ đưa ống nhòm cho cô ấy mượn sử dụng trong thời gian dài, nhiều nhất cũng chỉ tạm thời cho cô ấy mượn chơi chút thôi.

Kim Phi cũng không còn cách nào khác, thủy tinh đối với y không phải là một vật hiếm, nhưng việc mài thấu kính tốn quá nhiều thời gian.

Mặc dù y đã chế tạo ra một chiếc máy tiện, nhưng độ chính xác cần thiết để mài một thấu kính quá cao, và chiếc máy tiện của y thực sự không đáp ứng được.

Gần đây y vẫn luôn chạy đi chạy lại, thực sự không có thời gian cải tiến máy tiện, nên chỉ có thể áp dụng phương pháp mài thủ công ban đầu.

Cho nên, số lượng ống nhòm làm ra rất ít, mỗi một chiếc đều có công dụng rất lớn, căn bản không thừa để đưa cho Khánh Mộ Lam chơi đùa.

"Điện hạ, tất cả tù nhân trong đại lao đều đã xử tử hết rồi, nô tỳ đã xác nhận qua, không thiếu một ai."

Thấm Nhi thấy Ngụy Đại Đồng và Kim Phi đã nói xong, tiến lên báo cáo nói.

Ngụy Đại Đồng nghe vậy, suýt chút nữa đánh rơi chiếc ống nhòm trong tay.

Pháp trường Tây Xuyên nằm ở phía thanh nam, ông ta đi từ cửa thành phía tây vào, không đi qua cổng chợ bán thức ăn nên không biết chuyện này.

Nhưng ông ta vẫn nghe hiểu Thấm Nhi đang nói điều gì.

Ngụy Đại Đồng cũng có ý nghĩ giống như Khánh Hâm Nghiêu, cho rằng sau khi Cửu công chúa ép hỏi ra lương thực từ những kẻ quyền quý thì nhóm người Tử mập nhất định sẽ được thả.

Không ngờ rằng cô ấy lại chém đầu chúng, không tha cho ai cả!

"Chỉ sợ sau này Xuyên Thục sẽ náo nhiệt…"

Ngụy Đại Đồng âm thầm thở dài trong lòng.

Cùng lúc chém chết nhiều đại diện quyền quý như vậy, nhóm quyền quý nhất định sẽ trả thù.

Không chỉ trả thù Cửu công chúa và Kim Phi, mà còn báo thù cả Khánh Hâm Nghiêu, báo thù Tây Xuyên, thậm chí báo thù cả Xuyên Thục nữa.

Nhưng vẻ mặt Cửu công chúa vẫn bình tĩnh: "Một đám sâu bọ ức hiếp dân chúng, chém thì chém thôi, bổn cung nói lời giữ lời, nếu bọn họ thành thật giao lương thực ra thì thông báo cho gia nô của bọn họ đến nhặt xác về đi."

"Vâng!"

Thấm Nhi trả lời, lại lần nữa ra ngoài sắp xếp.

Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn Kim Phi.

Kim Phi gật đầu, coi như đồng ý.

Y đã sớm nhận được tin tức của làng Tây Hà rằng, huyện lệnh mới của Kim Xuyên - Thái Lưu Dương và quận trưởng quận Quảng Nguyên - Tạ Hỉ Quang đã bị người do Cửu công chúa để lại bí mật giết chết vào ngày các quyền quý bị bắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK