Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để không làm ảnh hưởng đến việc giảng dạy bình thường, Kim Phi không tham quan các lớp học khác, trả lời xong câu hỏi của lớp này, y dẫn người rời khỏi trường học.

Nhưng chuyến đi tới trường học này vẫn khiến Kim Phi xúc động rất nhiều, càng tăng sự kiên định cho quyết tâm phổ cập giáo dục.

Trong mắt y, mỗi đứa trẻ đều là một viên ngọc thô, chỉ cần trải qua sự mài giũa, sau này đều có thể tỏa ra hào quang chói mắt.

Còn cách tốt nhất đều mài ngọc, chính là giáo dục.

Giáo dục có thời hạn, một khi bỏ lỡ thời gian đọc sách, sau này lớn rồi dù muốn học, cũng sẽ vì đủ loại việc vặt, không thể bình tĩnh đọc sách được.

Đi ra từ trường học, đã là chạng vạng, lúc này Kim Phi mới quay về tứ hợp viện.

Về tới nhà, đúng lúc Quan Hạ Nhi cũng vừa vào cửa.

“Tướng công, đã sắp xếp xong rồi, đã gửi than đá và bếp lò tới chỗ Đàm đại nương rồi.”

Quan Hạ Nhi nói: “Ngày mai thợ xây sẽ tới vá lỗ, sửa bếp lò.”

“Được, vất vả rồi.”

“Nói cái này với ta làm gì?” Quan Hạ Nhi liếc Kim Phi: “Mau đi rửa tay, ta đi xem xem Nhuận Nương làm xong cơm chưa, tối nay còn có việc đấy.”

Nói xong cô nhìn xung quanh, phát hiện không có người ngoài, mới kéo tay Bắc Thiên Tầm nói: “Muội đi với tướng công nhiều ngày như vậy, sao bụng vẫn chưa có động tĩnh gì cả?”

“Tỷ tỷ…” Bắc Thiên Tầm đỏ mặt nói: “Tướng công chàng biết tính ngày…”

“Bây giờ chàng còn tính ngày à?”

Quan Hạ Nhi luôn dịu dàng như nước, lúc này lại nhướng mày lườm Kim Phi: “Không phải chàng đã đồng ý với ta là không tính ngày nữa à?”

Kim Phi sờ mũi, không dám đáp lời.

“Còn muội nữa,” Quan Hạ Nhi bực bội, vỗ vào cánh tay Bắc Thiên Tầm: “Muội cũng không biết phấn đấu gì cả, tướng công lợi hại như vậy, chàng nói tính ngày thì tính ngày à?”

“Ta…” Bắc Thiên Tầm cũng bị dạy dỗ cho cúi đầu không dám tiếp lời.

“Hạ Nhi, chắc Nhuận Nương làm xong cơm rồi đấy, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Kim Phi nhìn thấy Nhuận Nương ra khỏi phòng bếp, muốn nói lảng đi.

Nhưng Quan Hạ Nhi hoàn toàn không bị lừa: “Tướng công à, hôm nay ta đã truyền tin cho Tiểu Bắc rồi, bảo muội ấy cố gắng mau quay về, lần này nếu không có con nối dõi, chàng đừng mong ra ngoài nữa!”

Kim Phi rất muốn tranh luận vì mình một chút, nhưng thấy dáng vẻ mặt Quan Hạ Nhi rất nghiêm túc, Bắc Thiên Tầm rõ ràng cũng làm phản rồi, đành từ bỏ suy nghĩ này.

Mấy ngày sau đó, Kim Phi lại bắt đầu ngày ngày tạo em bé.

Ngoài tạo em bé và ngâm trong phòng thực nghiệm, y còn bảo người tìm tư liệu của mấy người trí thức ở ẩn, nghiên cứu kĩ càng.

Thời gian trong nhà trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã qua nửa tháng, xưởng in ấn và xưởng làm giấy lần lượt lắp đặt cửa kính, cũng lần lượt đưa vào sản xuất.

Hai ngày sau, ông Tam và ông trưởng làng cầm một xấp giấy trắng và một tập sách mỏng, vui mừng tới tìm Kim Phi.

“Tiên sinh, thành công rồi!”

Giấy trắng trong tay ông Tam run rẩy, kích động nói: “Đây là giấy trắng chúng ta làm ra, đây là sách chúng ta in!”

Kim Phi nhận giấy trắng trước, rút ra một tờ quan sát cẩn thận trước cửa sổ một lần, sau đó đặt trên bàn, dùng bút lông nhỏ vài giọt mực nước lên.

Phát hiện mực nước không lan ra, lúc này Kim Phi mới gật đầu.

Tờ giấy trắng này khá thô ráp, còn có thể thấy rõ sợi thực vật ở trong, có điều tóm lại, đã có thể dùng để viết sách rồi.

Lần đầu tiên mà xưởng làm giấy có thể làm ra thành phẩm thế này, Kim Phi đã rất hài lòng.

Sau này chỉ cần cải tiến thêm, làm ra giấy càng tốt hơn cũng không phải chuyện khó.

Đặt giấy trắng sang một bên, Kim Phi lại cầm tập vở lên.

Tập vở được sản xuất khá sơ sài, kích thước giống với sách giáo khoa ngữ văn của đời sau, trên đó in ba chữ ‘Tam tự kinh’.

Lật trang đầu tiên ra, bên trên dùng chữ lớn in ba câu chính văn của tam tự kinh, bên dưới là chú giải và bài dịch.

Mặc dù thỉnh thoảng sắp chữ hơi xiêu vẹo, nhưng vấn đề không lớn, sau này cải tiến thêm là được.

“Làm không tệ!”

Kim Phi cười rút sách giáo khoa Tiểu học mình đã biên soạn trong hộc tủ ra: “Ông Tam, phiền ông đi thêm một chuyến tới xưởng in ấn, bảo bọn họ nhanh chóng in mấy quyển sách này ra, về phần số lượng in, bảo bọn họ đi tìm hiệu trưởng Bạch để thương lượng.”

“Được!” Ông ta nhận sách giáo khoa, vui vẻ rời đi.

Nhưng trưởng làng thì ở lại.

“Trưởng làng, ông còn có việc à?” Kim Phi hỏi.

“Phi Ca Nhi, xưởng in ấn và xưởng làm giấy đều hoàn thành rồi, ta đang nghĩ có nên xây một ngôi nhà mới cho ngài không.” Trưởng làng nói.

Mặc dù tứ hợp viện mới xây hơn một năm, nhưng trải qua vụ ném bom bừa bãi của khinh khí cầu Thổ Phiên, chỗ nào trên tường ngoài và mái nhà đều có vết cháy.

Còn có mái nhà của mấy gian phòng bị phá vỡ.

Trước đó trưởng làng và ông Tam đã từng nhắc một lần bảo Kim Phi xây nhà mới, nhưng bị Kim Phi từ chối.

Lúc đó chỗ cần xây dựng trong làng Tây Hà thật sự quá nhiều, vốn dĩ công nhân đã không đủ dùng rồi, không cần thiết phải điều động binh lực đi xây nhà, cứ để trưởng làng dẫn đội thi công nhanh chóng đi xây xưởng in ấn và xưởng làm giấy trước.

Bây giờ xưởng in ấn và xưởng làm giấy đã hoàn thành, trưởng làng lại nói tới chuyện này lần nữa.

“Trưởng làng, chúng ta đừng nói nữa được không, xây xưởng in ấn và xưởng làm giấy xong, để đội thi công đi xây trường học đi, sao lại muốn xây nhà cho ta chứ?”

“Ta bảo người xây xưởng in ấn đi xây trường học, chắc chắn có thể kịp, để người xây xưởng làm giấy đi xây nhà ngài, thế nào?”

Trưởng làng nói: “Phi Ca Nhi, bây giờ thân phận của ngài khác rồi, còn ở nhà như vậy nữa thì hơi khó coi.”

“Trưởng làng, ta cảm thấy lời này của ông không đúng.” Kim Phi tự tin nói: “Đừng nói bây giờ ta còn có một sân nhỏ, cho dù ta ở trong hang núi, ai dám xem thường ta?”

Đây cũng là nguyên nhân Kim Phi không bằng lòng xây nhà.

Khi thân phận địa vị càng ngày càng cao, y trở nên càng ngày càng hờ hững.

Đời trước có lẽ còn cần vật ngoài thân như nhà xe để chứng minh thực lực, đời này đã không cần nữa rồi.

Đến bước này, Kim Phi đã không để ý tới những vật như nhà cửa này nữa.

Cho dù y xỏ giày rơm giẻ rách, ở trong hang động, thì bây giờ cũng không có ai dám coi thường y nữa.

Tứ hợp viện đủ cho y và người nhà ở rồi.

“Cho dù ngài không suy nghĩ vì mình, cũng nên suy nghĩ vì Cửu điện… bệ hạ chứ,” Trưởng làng tiếp tục nói: “Người ta đã đăng cơ xưng đế rồi, là người phụ nữ tôn quý nhất thế giới này, kết quả lại chen trong khoảng sân nhỏ bẻ này với ngài, có phải không thích hợp không?”

“Dưới tay Vũ Dương bây giờ chỉ có mấy người đó, thư phòng ở sân trước đủ cho cô ấy dùng rồi.” Kim Phi cười đáp: “Cứ để đội thi công đi xây trường học trước đi.”

“Phi Ca Nhi…” Trưởng làng do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Nói thẳng thì, ta cũng coi như đã nhìn ngài trưởng thành, ta hỏi ngài một chuyện, ngài nhất định phải nói thật với ta.”

“Trưởng làng, ông vốn là người nhìn ta lớn lên mà, nói vậy thì xa lạ quá rồi.” Kim Phi cười nói: “Ông muốn hỏi gì, hỏi đi?”

“Ngài không muốn xây nhà, có phải định sau khi đánh hạ được kinh thành, dẫn mấy người bệ hạ và Hạ Nhi đi kinh thành để ở không?” Trưởng làng hỏi.

Kim Phi nghe xong bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Cuối cùng y cũng biết trưởng làng đang lo lắng gì rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK