Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đã chạy đi chạy lại từ kinh thành đến đây rồi, huống hồ là Đô Giang.”

Cửu công chúa lắc đầu nói: “Hơn nữa, có bao tay và mũ mà ngài cho, ta sẽ không lạnh được đâu.”

“Vậy thì được.”

Kim Phi biết tính cách của Cửu công chúa, một khi đã quyết định làm gì, rất ít khi thay đổi, cũng không khuyên nhiều nữa.

Hai người cùng xuống tường thành, sau khi ăn sáng xong thì dẫn đội ngũ lên đường, chạy thẳng tới đập Đô Giang.

Lúc này là thời điểm lạnh nhất trong năm, đám người Kim Phi đều mặc rất ấm áp.

Đặc biệt là Cửu công chúa, trên người mặc áo choàng nhung lông chồn, tay đeo bao tay lông thỏ mà Kim Phi đưa, đầu cũng được che lại bằng một chiếc mũ ấm, chỉ để lộ ra hai con mắt.

Lần này không vội, mỗi người một ngựa, chậm rãi lên đường.

Mãi cho đến buổi chiều, họ mới đi tới vùng ngoại ô của núi Ngọc Lũy.

Khác với vẻ tiêu điều hoang vu lần trước, lần này, còn chưa tới núi Ngọc Lũy, Kim Phi đã nghe thấy tiếng hò reo.

“Hây dô, hây dô!”

“Hây dô, hây dô!”

Khi tới chân núi, họ thấy rất nhiều người dân đi đi lại lại trên bãi đất bằng phẳng dưới chân núi.

Có người đang đào đất, có người đang chất đất vào thúng, có người thì xách thúng và hô to chở đất đi.

Mặc dù là tháng chạp trời đông giá rét mà nơi đây lại khiến cho người ta cảm nhận được bầu không khí vô cùng sôi động.

Có rất nhiều người dân chỉ mặc áo mỏng.

Thậm chí Kim Phi còn thấy có vài người dân cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần rách nát dính đầy bùn đất.

Dường như nhiệt độ nơi đây cao hơn những nơi khác.

Rất nhiều người dân đang làm việc với nụ cười trên môi.

“Nếu như ở Đại Khang chỗ nào cũng như chỗ này thì lo gì không thể thịnh vượng chứ!”

Cửu công chúa nhìn công trường rộn rịp, trong lòng cũng cảm thán.

Ánh mắt nhìn Kim Phi cũng càng trở nên dịu dàng.

Bởi vì cô ấy biết, tất cả sự phồn vinh ở đây đều do người đàn ông này mang tới.

Nếu không có y thì có lẽ thành Tây Xuyên đã bị Đan Châu chà đạp rồi.

Đến lúc đó, người dân sẽ gặp phải tai họa gì, chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến Cửu công chúa không rét mà run.

Dân chúng làm công ở đập Đô Giang chủ yếu đến từ các huyện xung quanh, trước đây họ vô cùng xa lạ với thương hội Kim Xuyên, tiêu cục Trấn Viễn và tiền trang Kim Xuyên, rất nhiều người chưa từng nghe nói đến.

Nhưng thời gian gần đây, do làm thủ tục vay lương thực, mỗi ngày dân chúng đều có thể nhìn thấy cờ của thương hội, tiêu cục và tiền trang.

Đặc biệt là cờ của tiền trang, họ cứ nhìn thấy là cảm thấy thân quen.

Dù sao cũng là tiền trang Kim Xuyên đã cho họ vay lương thực với mức lãi thấp nhất trong lúc khó khăn, giúp họ vượt qua cửa ải này.

Tiếp theo là cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn.

Tuy sống với thiên tai, thổ phỉ khó khăn nhưng nhờ lương thực tích trữ năm ngoái, họ cũng không đến mức đói chết.

Nhưng họ rất xui xẻo khi gặp phải Trương Lương.

Tuy đập Đô Giang không ở trên đường Trương Lương về, nhưng Trương Lương thử nghiệm binh pháp, sai người đi thuyền từ sông Dân về đập Đô Giang đánh đòn bất ngờ.

Sau khi tiêu diệt hai đám thổ phí mà bọn quyền quý đào tạo, tiện thể xử lý luôn những hang ổ thổ phỉ lớn nhỏ xung quanh.

Tuy đa số thổ phỉ dựa vào việc quen thuộc địa hình để chạy thoát nhưng lương thực của chúng lại bị Trương Lương hốt được.

Năm nay dân chúng đói kém, cho dù thổ phỉ có cướp, cũng không moi được gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK