Cứ như vậy, tốc độ của Tam Bảo nhanh hơn rất nhiều so với đám người Kim Phi.
Chạng vạng ba ngày sau, cuối cùng Tam Bảo cũng đuổi kịp được đội ngũ đang dựng lều tạm thời.
“Tam Bảo, sao ngươi lại tới đây?”
Mấy ngày nay Kim Phi ngủ không ngon, thấy Tam Bảo đầu tiên, trong lòng lập tức xuất hiện dự cảm chẳng lành.
“Tiên sinh, đội trưởng Hàn bảo ta đưa phong thư này đến cho ngài!”
Tam Bảo lấy từ trong ngực ra một phong thư: “Ta đuổi theo mọi người mấy ngày, cuối cùng cũng đuổi kịp!”
Kim Phi không kịp đón tiếp Tam Bảo, lập tức nhận lấy phong thư để kiểm tra xi trên đó.
Xác nhận phong thư không có vấn đề xong, y lập tức xé mở ra.
Mặc dù trước khi đọc thư, Kim Phi đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy nội dung trong thư, y vẫn tức giận đến mức siết chặt nắm tay.
“Đám chó ăn này sao lại có thể vô liêm sỉ đến vậy chứ?”
Kim Phi đấm một phát lên cây cột dựng lều, đánh gãy cả cây cột.
Nắm đấm của Kim Phi cũng đánh ra một lỗ thủng lớn.
Trùng hợp bị Đường Tiểu Bắc nhìn thấy, cô ấy vội vàng chạy tới cầm tay Kim Phi để kiểm tra vết thương.
“Tướng công, dù tức giận cũng không thể dày xéo bản thân mình như vậy chứ?”
Đường Tiểu Bắc vừa lấy khăn tay băng bó vết thương cho Kim Phi, vừa đau lòng trách cứ.
“Đó là vì muội không biết họ đã làm gì thôi?”
Kim Phi run rẩy cầm lá thư lên.
Dù sao y cũng đã làm người hai kiếp rồi, kiếp trước còn sống hơn ba mươi năm, còn học hết bậc cao đẳng.
Cho tới giờ, Kim Phi đã trưởng thành hơn nhiều so với bạn cùng lứa.
Khi biết thủy tặc ở Đông Hải đã treo ngược các nhân viên hộ tống lên để sỉ nhục, Kim Phi tuy rằng phẫn nộ nhưng vẫn có thể giữ được bình tĩnh để suy nghĩ đối sách, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất để đưa ra quyết định.
Nhưng bây giờ, Kim Phi đứng ở đây, cả người run rẩy, hô hấp cũng trở nên nặng nhọc hơn, dáng vẻ như sắp liều mạng với ai.
Đường Tiểu Bắc đã từng thấy Kim Phi tức giận, nhưng rất ít khi thấy y tức đến mức này.
Điều này khiến cho Đường Tiểu Bắc hiểu được, chắc chắn là có chuyện gì rất nghiêm trọng, cô ấy vội vàng nhận lấy bức thư.
Một lát sau, đôi mắt Đường Tiểu Bắc cũng trợn tròn, bàn tay cầm thư cũng không nhịn được mà run rẩy.
Cuối cùng cô ấy cũng biết vì sao Kim Phi lại tức giận đến thế.
“Vô liêm sỉ! Bọn chúng thực sự quá vô liêm sỉ!”
Đây là bức thư Trương Lương gửi đến từ Giang Nam, sau đó Nguyên Thái Vi phái người nhanh chóng ngồi thuyền đưa đến Đông Hải.
Ý trong thư đại khái là ở Giang Nam có cáo trạng về kinh doanh lương thực, tố cáo thương hội Kim Xuyên dùng bạo lực cướp đoạt, mua lương thực mà không trả tiền.
Dựa theo luật lệ của Đại Khang, dính dáng đến kiện tụng tài sản, quan phủ sẽ có quyền niêm phong.
Vì vậy, kho lương của Kim Phi ở Tây Xuyên hầu hết đều bị niêm phong.
Nói cách khác công sức làm việc mấy tháng của Kim Phi, hoàn toàn là uổng công vô ích.
Mà đối phương làm như vậy mục đích chủ yếu là ngăn cản Kim Phi mở kho xuất lương thực.
Như vậy, lương thực bọn họ tích trữ từ trước sẽ bán được với giá cao.
Trong thư Trương Lương nói, vì nhiệt độ đang càng ngày càng thấp, nên đợt rét lạnh ở Xuyên Thục ngày càng nghiêm trọng.
Mỗi ngày ở dốc Đại Mãng, dân chúng đi xin ăn nối liền không dứt, hơn nữa số lượng ngày càng tăng.