Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên chiếc thuyền lớn lúc trước Kim Phỉ ngồi, Đại Lưu vừa ráp lại xe bắn đá, vừa theo dõi động tĩnh của đội thuyền cướp biển.
Đội thuyền cướp biển sau khi trải qua đợt tấn công thứ nhất, vẫn chưa có động tĩnh gì.
Ngay lúc Đại Lưu cho rằng cướp biển đã chuẩn bị rút lui, lại phát hiện trong đội thuyền cướp biển xuất hiện mấy chục chiếc thuyền nhỏ.
Thuyền nhỏ phân tán ra, sau đó tấn công từ nhiều hướng khác nhau.
“Lũ khốn nạn này!”
Đại Lưu tức giận mắng một câu, điều chỉnh lại đế của cung nỏ hạng nặng, rồi bắn về phía một chiếc thuyền nhỏ trong đám đó.
Vèo!
Mũi tên của cung nỏ hạng nặng bay ra.
Tiếc là thuyền nhỏ quá nhỏ, Đại Lưu lại đang không được khỏe, mũi tên này đã bắn trượt.
Đại Lưu không kịp lên dây cung cho cung nỏ hạng nặng, lảo đảo chạy đến bên cạnh xe bắn đá gần đó.
Sau khi điều chỉnh xong góc độ, anh ta kéo
cần gạt của xe bắn đá xuống.
Xe bắn đá có phạm vi tấn công rộng hơn, nơi Đại Lưu nhắm đến lại là nơi đầy thuyền nhỏ, lần này không bắn trượt nữa, có hai chiếc thuyền nhỏ bị đánh trúng.
Nhưng thuyền nhỏ do cướp biển phái ra có khoảng mấy chục chiếc, tổn thất hai chiếc chẳng là gì đối với bọn chúng cả.
Việc nạp đạn cho xe bắn đá còn rắc rối hơn cung nỏ hạng nặng nhiều, Đại Lưu vốn không có thời gian và sức lực để hoàn thành công việc kiểu này, chỉ có thể vừa lán vừa bò trên đất để tới chỗ cung nỏ hạng nặng kế tiếp ngay phía trước.
Lúc này có mấy chiếc thuyền nhỏ đã rất gần nhau, Đại Lưu lần này không bắn trượt, mũi tên bắn trúng ngay vào mũi thuyền mục tiêu.
Mũi tên có gắn thuốc nổ, cho dù là thuyền lớn cũng có thể bị nổ một lỗ to, thuyền nhỏ càng không cần phải nói, trực tiếp bị nổ tanh bành.
Đại Lưu không có thời gian quan sát chiến tích, mà vội vàng nhìn bốn phía.
Lúc này vài chiếc thuyền nhỏ nhanh nhất chỉ cách thuyền lớn của Đại Lưu chưa tới mười
trượng, Đại Lưu có thể thấy rõ ràng mặt mũi của đối phương theo hướng ánh sáng.
“Đây chính là cướp biển tóc vàng mà tiên sình nói sao?”
Đại Lưu Lân đầu tiên thấy người phương tây, không khỏi nhìn thêm lần thứ hai.
Khi thấy có người Trung Nguyên và người phương tây trên cùng một chiếc thuyền nhỏ, Đại Lưu nhổ nước bọt: “Hán gian!”
Sau khi mắng xong, Đại Lưu thu ánh mắt lại, lảo đảo xông tới xe bắn đá tiếp theo.
Lần này anh ta không nhắm thuyền nhỏ nữa, mà xoay cái đế lại, nhắm thẳng đến một chiếc thuyền lớn phe mình.
“Xin lỗi các huynh đệ, ca ca có lỗi với các ngươi!”
Đại Lưu dập đầu với chiếc thuyền đó, kéo cần gạt trong tay xuống với đôi mắt đỏ hoe.
Hai chiếc thuyền rất gần nhau, xe bắn đá đáp xuống boong thuyền phe mình mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Đùng!
Ngọn lửa bốc lên trời, boong thuyền phe mình trong nháy mắt đã biến thành một biển
lửa.
Đại Lưu vô cùng quen thuộc với kết cấu và nơi để vũ khí của thuyền phe mình, xe bắn đá nhắm chính xác vào vị trí rương chứa lựu đạn.
Chỉ một lát sau, rương chứa lựu đạn bị bén lửa, một chuỗi tiếng nổ kịch liệt liên tiếp vang lên, thuyền phe mình gần như đã bị nổ làm đôi, chìm xuống rất nhanh!
Tự tay đưa chíêh hữu luôn kề vai sát cánh với mình vào đường chết, khiến Đại Lưu cảm thấy như có mười triệu cây kim đâm vào trong lồng ngực, đau đến mức anh ta gần như không thể nào thở nổi.
Cảm giác này còn kinh khủng hơn khi đối mặt với cái chết trên chiến trường lúc trước!
Nhưng anh ta không có cách nào khác.
Toàn bộ nhân viên hộ tống trên thuyền phe mình đêu chìm vào giấc ngủ rồi, căn bản không có chút sức phản kháng nào, nếu để cướp biển lên thuyền, kết cục của nhóm nhân viên hộ tống chắc chắn còn đáng sợ hơn cái chết.
“Các huynh đệ, xỉn lỗi!”
Biết bây giờ không phải là lúc để đau khố, Đại Lưu dập đầu lạy thuyền phe mình thêm vài Lân nữa rồi đỡ xe bắn đá lên.
Smith và quân sĩ vì để khích lệ cướp biển, đã đồng ý rằng cướp biển đầu tiên xông lên boong thuyền, thưởng trăm lượng bạc.
Vài chiếc thuyền nhỏ chạy nhanh nhất đã cập vào chiếc thuyền này, bọn cướp biển ném dây có móc câu ra, điên cuồng leo lên phía trên
Những tên cướp biển khác không cam chịu bị bỏ lại phía sau, cũng nhanh chóng tiếp cận.
Châng mấy chốc, toàn bộ mấy chục chiếc thuyền nhỏ đều đã đến gần.
Đại Lưu quay đầu nhìn thuyền phe mình, xác nhận thuyền phe mình đã chìm nghỉm, toét miệng cười lên dữ tợn: “Các huynh đệ, ca ca đến đền tội với các ngươi đây!”
Nói xong anh ta móc ra một quả lựu đạn từ trong lòng ngực, đốt dây dẫn.
Cánh buồm mà chiếc thuyền này sử dụng đã trải qua sự cải tiến của Kim Phỉ, nhanh hơn thuyền bình thường.
Nếu Đại Lưu muốn chạy trốn, vần còn cơ hội.
Thật ra thì lúc trước Đại Lưu cũng có ý định này, vừa rồi anh ta cũng kéo căng cánh buồm lên, mỏ neo cũng được điều chỉnh xong.
Nhưng khi anh ta phát hiện đầu óc mình
càng lúc càng choáng váng đã từ bỏ ý định này.
Bời vì anh ta sợ mình sẽ đột ngột ngất đỉ, để cướp biển đuổi kịp.
Là cận vệ của Kim Phi, anh ta biết rất rõ, trên chiếc thuyền này trừ khinh khí cầu, lựu đạn và trang bị ra, còn có chiếc rương Kim Phỉ thường mang theo bên người, trong đó chứa các loại bản vẽ của Kim Phỉ.
Đại Lưu mặc dù không biết những bản vẽ này có tác dụng gì, nhưng biết chắc chắn không thể để những bản vẽ này rơi vào trong tay kẻ địch.
Hơn nữa do áy náy trong lòng, Đại Lưu cuối cùng vẫn quyết định cùng chết với cướp biển!
“Lũ nhãỉ ranh, chịu chết đi!”
Đại Lưu tức giận gầm lên, ném lựu đạn vào rương gỗ bên cạnh.
Đùng!
Luồng khí nổ thổi bay toàn bộ cướp biển vừa xông lên boong!
Chiếc thuyền này cũng giống thuyền phe mình, gần như bị nổ làm đôi.
“Chó chết! Đây chính là thành công mà các
ngươi nói đó hả?1
Smith nhìn hai chiếc thuyền lớn đang chìm rất nhanh, tức tối giậm chân!
Sắc mặt của hai quân sư cũng vò cùng khó coi.
Dựa theo kế hoạch của bọn chúng, lần này phải bắt sống Kim Phi mang về, giúp các quyền quý chế tạo vũ khí.
Ai ngờ kết quả lại thế này!
Tiết tiên sinh không để ý đến Smith đang làm ồn, quay đầu nhìn về phía Quách tiên sinh: “Ngài nói xem Kim Phi đã chết chưa?”
“Thuyền cũng chìm rồi, y sao có thể không chết?” Quách tiên sinh đáp.
“Ta vẫn cảm thấy không yên tâm lắm…” Tiết tiên sinh nói: “Lão gia nhà ta nói, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chúng ta phái người dò tìm thử đi.”
Quách tiên sinh vừa chuẩn bị nói chuyện, Smith đột nhiên đến đứng ở giữa hai người.
“Hai người các ngươi điếc hết rồi sao?” Smith điên cuồng hét lên: “Ta ở xa như vậy phải chạy tới nơi này phối hợp với các ngươi, cuối cùng lại bị hai kẻ ngu xuẩn các ngươi làm hỏng hết, khiến nhiều người phe ta chết như vậy, các
ngươi nói xem phải bồi thường ta thế nào?”
“Bồi thường?” Quách tiên sinh cười khẩy nói: “Ngươi không thấy chúng ta cũng có nhiều người chết sao?”
“Ta không quan tâm, lần này là do lỗi của các ngươi nên mới dẫn đến thất bại, nếu không bồi thường ta, các ngươi đừng hòng sống sót trở về!” Smith dữ tợn uy hiếp.
Quách tiên sinh cười khẩy lắc đầu, ra dấu với phía sau.
Bốn gã to lớn vạm vỡ cầm vũ khí đỉ đến.
“Các ngươi muốn trở mặt với ta sao?” Smith cười khẩy nói: “Đừng quên, đây là thuyền của ta! Parker, xông lên!”
Vừa dứt lời, hơn hai mươi gã to lớn phương tây lao tới.
“Bắt bọn chúng lại cho ta!” Smith cười khẩy, phất tay.
Nhưng mấy gã cao lớn phương tây còn chưa kịp tiến lên, bốn tên hộ vệ do Quách tiên sinh mang tới đã ra tay trước.
Bọn chúng đều là những chiến binh do các nhà quyền quý đào tạo, thân thủ hoàn toàn không kém gì Bắc Thiên Tầm, bốn người liên thủ đối phó hai mươi tên cướp biển dễ như chơi.
Tổng cộng không quá hai phút, trận chiến đã kết thúc.
Hơn hai mươi tên cướp biển phương tây tính cả Smith không một kẻ nào may mắn sống sót, mà trong bốn tên hộ vệ thậm chí không có tên nào bị thương.
“Bên kia có người còn sống, mau phái người đi cứu lên!”
Quách tiên sinh nhìn chằm chằm vào nơi thuyền chìm, phát hiện còn người đang bơi, lập tức sắp xếp người đi cứu.
Ông ta không phải quan tâm bọn cướp biển sống hay chết, mà muốn hỏi thử bọn họ vừa rồi nhìn thấy gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK