“Ta đi xa về, đem chút quà về cho mấy đứa nhỏ, sao lại là nuông chiều các muội ấy chứ?”
“Vậy sao chàng không mang quà về cho ta?”
“Sao nàng biết không mang về?”, Kim Phi vẫy tay với phía sau, cận vệ lại đưa một túi vải đến: “Đây là cho nàng”.
Lúc này Quan Hạ Nhi mới hài lòng, ôm túi vải đi về.
Tối hôm đó, Kim Phi nhờ Quan Hạ Nhi gọi Đường Đông Đông về, một đám người đã tổ chức một bữa tối đầy náo nhiệt.
Ăn cơm xong, Cửu công chúa rời đi trước, lúc Đường Đông Đông định đi thì Kim Phi gọi lại: “Đông Đông, cô đợi một lát”.
Nghe thế Đường Đông Đông dừng bước, tim đập nhanh, mặt cũng dần đỏ lên.
Những người khác cũng quay đầu nhìn Kim Phi.
Quan Hạ Nhi đưa mắt ra hiệu cho Kim Phi “Cuối cùng chàng cũng thông suốt rồi”, sau đó xoay người rời đi.
Mấy người Tả Phi Phi, Nhuận Nương cũng thức thời đi theo.
“Tiên sinh, có việc gì sao?”, Đường Đông Đông thấp thỏm hỏi.
“Trước đó ta nhờ cô huấn luyện một nhóm công nhân bật bông, đã huấn luyện xong chưa?”, Kim Phi hỏi.
Mặc dù năm nay trồng khá ít bông vải nhưng diện tích trồng năm sau chắc chắn sẽ được mở rộng rất nhiều, trước kia Đại Khang không có bông, càng không có người bật bông.
Trước khi xuất phát đến Đông Hải, Kim Phi đã chỉ xong cách bật bông, sau đó bảo Đường Đông Đông dành thời gian đào tạo một nhóm công nhân dệt để đặt nền móng cho xưởng chế biến bông vải vào năm sau.
Vốn tưởng năm sau mới đưa vào hoạt động, nhưng Lạc Lan trở về từ nước K mang theo nhiều bông vải như vậy, hơn nữa sau đó vẫn còn, xưởng chế biến bông vải phải xếp lịch trình càng sớm càng tốt.
Đường Đông Đông tưởng Kim Phi giữ cô ấy lại là vì chuyện khác, không ngờ Kim Phi chỉ hỏi chuyện bật bông.
Thầm thở phào nhưng cũng hơi mất mát.
Nhưng vì đang nói chuyện làm ăn nên Đường Đông Đông cũng lấy lại bình tĩnh đáp: “Việc đào tạo đã hoàn tất, trước sau tổng cộng đã đào tạo được hơn 200 người. Nếu tiên sinh cần, có thể thành lập xưởng dệt bông bất cứ lúc nào”.
“Nhiều thế sao?”, Kim Phi sửng sốt.
Y tưởng Đường Đông Đông có thể đào tạo được mấy chục người là tốt lắm rồi, không ngờ Đường Đông Đông lại đào tạo ra hơn hai trăm người.
“Mọi người đều khá tò mò với bật bông và muốn thử nên ta đã cho họ thử. Bật bông không phải là một công việc khó khăn, mọi người gần như đã thành thạo sau vài lần”.
Đường Đông Đông giải thích: “Ta đã chọn ra hơn hai trăm người làm khá ổn, nếu chỉ là nói có thể bật, thật ra có nhiều người có thể bật bông hơn”.
“Hóa ra là thế”, Kim Phi nói.
Bật bông quả thật không phải là công việc vô cùng phức tạp, nếu muốn học thì không quá khó.
“Xưởng mộc lại đưa dụng cụ mới cho các cô rồi sao?”, Kim Phi lại hỏi.
“Lại làm mười bộ rồi giao đến, nếu không ta cũng không đào tạo được nhiều người như thế”.
“Vậy được, ngày mai ta sẽ qua đó xem thử, nếu không có vấn đề gì thì để xưởng mộc làm thêm vài dụng cụ, bên cô cũng sẽ chuẩn bị phân bổ nhân lực, nhanh chóng để xưởng dệt bông sớm đi vào hoạt động”, Kim Phi nói: “Lần này Lạc Lan cô nương đem không ít bông vải từ nước K về, đã đến bến tàu, chậm nhất là trưa ngày kia là đến, cô chuẩn bị một chút, để ra một xưởng chuyên chế biến bông”.
“Vâng, ngày mai ta đợi tiên sinh ở công trường”, Đường Đông Đông đáp, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Nếu tiên sinh không có việc gì nữa thì ta đi trước đây”.
“Ừ”, Kim Phi gật đầu: “Cô cũng đừng để mình quá mệt, lần này về cô gầy đi nhiều đấy”.
Thời tiết ngày càng lạnh, khắp cả nước đều viết tấu chương cho Cửu công chúa để xin quần áo chống rét, với tư cách là người phụ trách ngành dệt may, Đường Đông Đông phải chịu áp lực rất lớn.
Nếu không phải vì Kim Phi trở về, cô ấy cũng sẽ không về ăn cơm.