“Vũ Dương mang thai ư? Tiểu Bắc, muội đừng nói nhảm!”
Quan Hạ Nhi lập tức đứng dậy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn Đường Tiểu Bắc: “Muội có nhìn nhầm không?”
Trước khi Cửu công chúa xuống thuyền đã cố ý thay một bộ quần áo rộng rãi, che bụng, nên Quan Hạ Nhỉ hoàn toàn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Nhưng Đường Tiểu Bắc đã từng ở trong thanh lâu, liếc mắt một cái cũng có thể biết có gì đó không đúng.
“Có thai hay không thì tỷ hỏi tướng công là biết thôi?”
Đường Tiểu Bắc cười tủm tỉm nhìn Kim Phi.
“Đương gia…” Quan Hạ Nhi cũng quay đầu nhìn qua.
“Hạ Nhỉ…” Kim Phỉ giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang khi đang ăn trộm, hơi xấu hổ mà gật đầu.
Quan Hạ Nhi ngồi tựa lưng vào đệm mềm, mặt đầy phức tạp.
Việc có con với Kim Phi luôn là chấp niệm của cô, kết quả là cô cố gắng lâu như vậy mà bụng không hề nhúc nhích chút nào, nhưng Cửu công chúa lại đi sau về trước, mang thai đứa con đầu lòng của Kim Phi.
Chuyện này khiến Quan Hạ Nhi cảm thấy rất thất vọng.
“Hạ Nhi, xin lỗi, ta…”
Kim Phỉ muốn giải thích một chút, nhưng mới nói một nữa đã bị Quan Hạ Nhỉ ngắt lời.
“Đương gia, chàng đừng nói nữa, ta hiểu được!”
Quan Hạ Nhi cúi đầu, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống váy.
“Hạ Nhỉ tỷ tỷ, khóc có ích lợi gì đâu?”
Đường Tiểu Bắc an ủi nói: “Chẳng phải Ngụy tiên sinh đã nói thân thể của tỷ tốt rồi sao? Tướng công cũng về rồi, nhanh chóng sinh một đứa đi! Nếu như Vũ Dương sinh con gái, mà tỷ sinh được con trai, thì con trưởng vẫn là con tỷ!”
“Muội đừng châm dầu vào lửa nữa!”
Kim Phi tức giận vỗ vào đầu Đường Tiểu Bắc một cái: “Có tin ta cho muội sinh một đứa trước không!”
Khái niệm sinh con của Đường Tiểu Bắc và Quan Hạ Nhi hoàn toàn trái ngược nhau.
Quan Hạ Nhỉ ước gì mình có thể sinh con càng sớm càng tốt, nhưng Đường Tiểu Bắc đã chứng kiến quá nhiều kết cục bi thảm của những nữ tử mang thai trong thanh lâu, nên cô ấy có bóng ma tâm lý với việc mang thai này, mà cô âỳ còn phải lo việc ở thương hội Kim Xuyên, cho nên vẫn cứ chủ động áp dụng biện pháp tránh thai với Kim Phi.
Nghe thấy Kim Phi dọa cho mình sinh con, cô ấy lè lưỡi không thèm nói nữa.
Vốn chỉ là lời nói vui đùa, aỉ ngờ Quan Hạ Nhi lại coi là thật, ánh mắt cô nóng rát nhìn Kim Phi.
Đường Tiểu Bắc cười ranh mãnh, đang định nói chuyện thì ngoài cửa sổ xe có tiếng rung chuyển vang lên.
Kìm Phỉ cũng giật mình, mở một góc rèm xe nhìn ra ngoài.
Lúc này, xe ngựa đã rời khỏi bến tàu, hai bên đường toàn là người dân, đều đang vẫy tay chào xe ngựa.
Nếu không có nhân viên hộ tống giữ trật tự, không chừng xe ngựa đã bị người dân bao
vây.
Quan Hạ Nhi vốn hay ngại ngùng, bị người dán làm ầm ĩ như vậy, khiến cô quên hết suy nghĩ.
Có nhân viên hộ tống dẫn đường, xe ngựa trở về làng Tây Hà một cách suôn sẻ.
Từ sáng sớm, ba người trưởng làng, ông Tam và Triệu Lão Sơn đã dẫn người đến đợi ở sân đập lúa trước cửa làng.
Trong làng khác với bến tàu, đều là người quen, Kim Phi cũng thả lỏng cảnh giác, xuống xe chào hỏi ba trưởng làng.
irBà ơỉ, đây là làng Tây Hà sao?”
Phía sau đoàn xe, cô bé ở trà quán A Xuân đang ngồi trên xe ngựa, tò mò nhìn xung quanh: “ở đây náo nhiệt quá!”
“Đúng vậy, đây là làng Tây Hà!”
Ngồi bên cạnh cô bé, bà lão mỉm cười gật đầu: “A Xuân, sau này nơi đây sẽ là nhà của chúng ta!”
“Cháu thích nơi này!” A Xuân nhìn xung quanh vui vẻ nói: “Mọi người ở đáy thật tốt bụng, họ đều mỉm cười với chúng ta.”
“Ta cũng thích nơi này.” Bà lão cung nói
theo: “Sau này con nhất định phải đi theo tiên sinh chăm chỉ học tệp, cũng đừng làm mất thanh danh của tiên sinh!”
“Dạ, cháu biết rồi!” Cô bé gật đầu thật mạnh.
Trên đường trở về, Kim Phi hơi lo là tài liệu mình biên soạn không phù hợp với trẻ em Đại Khang, lúc rảnh rỗi y gọi cô bé đến dạy nội dung tài liệu xem cò bé có hiểu được không.
Cô bé cũng hiểu đây là cơ hội khó có được, nên càng học tập chăm chỉ hơn.
Vả lại kể từ ngày đó, mỗi khi cô bé không có việc gì lại đến gặp Kim Phi, giúp y mài mực, gấp giây, bưng trà rót nước.
Kim Phi thấy cô bé thông minh lanh lợi lại hiểu chuyện, nên chính thức nhận đứa học trò này.
Sau khỉ vào làng, Cửu công chúa đưa Khánh phỉ đến ở tiểu viện của Tạ Quang, còn Kim Phi theo Quan Hạ Nhi về nhà.
Xe ngựa mà cô bé A Xuân đang ngồi cũng dừng ở cửa tiểu viện của Kim Phi.
Vừa rồi trên bến tàu có quá nhiều người, nhất thời Kim Phi quên mất A Xuân, nhìn xe ngựa mới nhớ tới.
Y bế cô bé ra khỏi xe, nhờ nữ nhân viên hộ tống đưa bà lão và con dâu của bà xuống dưới.
“Đương gia, đây là?”
Quan Hạ Nhỉ và Đường Tiểu Bắc tò mò nhìn ba người.
“Đây là đệ tử thứ tư ta nhận ở kỉnh thành, A Xuân!”
Kim Phỉ mỉm cười đặt cô bé xuống đất: “Đây là bà và mẹ của A Xuân!”
“A Xuân kính chào hai sư nương!”
Cô bé dập đầu với hai người Quan Hạ Nhì và Đường Tiểu Bắc.
“Đứng dậy, đứng dậy đi!”
Quan Hạ Nhi vội vàng kéo cô bé dậy: “Sư phụ của ngươi chưa nói với ngươi sao? Làng chúng ta không thích chuyện dập đầu?”
“Dạ có nói ạ, nhưng sư nương cũng là nương, vẫn phải dập đầu.”
Cô bé theo bà mở quán trà cũng đã được nhiều nám, suy nghĩ của cô bé còn phong phú hơn một nhà kho chứa đầy gấm hạc.
Miệng cô bé kêu sư nương, những lời nịnh nọt theo sát: “Hai sư nương đều xinh đẹp như vậy, thảo nào suốt đường đi sư phụ luôn nhớ
đến hai sư nương.”
“Thật là cái miệng nhỏ ngọt ngào!”
Đường Tiểu Bắc biết rõ cô bé đang nịnh nọt, nhưng vân vui vẻ đến mức nheo mắt lại.
Thậm chí Quan Hạ Nhỉ còn lấy cây trâm trên đầu cô xuống cấm lên đầu cô bé.
“Tiểu Bắc, đại nương và tẩu tẩu mới tới đây, muội cho người sắp xếp chỗ ở cho họ đi.” Kim Phi nói.
“Tiên sinh, không cần làm phiền phu nhân!”
Bà lão nhanh chóng xua tay nói: “Trên đường tới đây, ta nghe nhân viên hộ tống đi với ta nói ở làng có nhà ở tập thể trong xưởng dệt, chúng ta ở nhà ở tập thể là được rồi”
Họ đều là những người đáng thương đã phải chịu đựng gian khổ. Kim Phi nhận A Xuân làm đệ tử, bà lão và con dâu đã thấy thỏa mãn, không dám nghĩ đến việc lợi dụng Kim Phi, sợ Kim Phi cảm thấy bọn họ lòng tham không đáy.
Dọc đường mẹ chồng nàng dâu hai người cũng không rảnh rỗi, chạy tới chạy lui giúp nhân viên hộ tống nấu nước nấu cơm, chuyện này cũng để lại ấn tượng tốt cho đám người Đại Lưu.
“A Xuân là đệ tử của đương gia, sao lại ở
nhà ở tập thể được?”
Quan Hạ Nhỉ nói: “Sán trước có mấy căn phòng trống, hai người không chê thì có thể ở đó”
“Không chê, không chê!”
Bà lão vội vàng xua tay nói: “Thật là phiền phu nhân quá rồi!”
“Không phiền, A Xuân là đệ tử của đương gia nên từ nay chúng ta đã là người trong nhà”
Quan Hạ Nhi nói: “Buổi tối đến nhà ăn cơm, muội muội ta và muội muội của cô nương Bắc Thiên Tâm đêu bằng tuổi A Xuân. Để các cô bé làm quen nhau một chút, sau này có thể cùng học cùng chơi với nhau”
Kể từ khi Kim Phi đến kinh thành, trong nhà đã trở nên hiu quạnh đi nhiều.
Kim Phi trở lại, nhà ăn trong nhà họ Kim lại trở nên náo nhiệt.
Cơm chiều xong, Kim Phi bị Quan Hạ Nhi kéo về phòng.
Cũng không biết Đường Tiểu Bắc đã cho Quan Hạ Nhỉ ý nghĩ xấu gì, mấy ngày sau đó, Kim Phi bị Quan Hạ Nhi ‘vật lộn’ đến mức không còn thấy sung sướng.
Cửu Công chúa cũng hiểu nên không tới làm phỉền họ mà đưa Khánh phi đỉ tham quan làng Tây Hà.
Khánh phi tuy là hoàng phi cao quý nhưng gần như dều sống cả đời trong kinh thành, ở trong cung lúc nào cũng phải đê phòng những âm mưu của các phỉ tần khác, nói chuyện làm gì cũng phải cẩn thận.
Sau khi đến làng Tây Hà, mới coi như đã được thả lỏng nghỉ ngơi, bà ấy đi dạo một vòng quanh làng Tây Hà còn chưa đã ghiền, còn nhờ nhân viên hộ tống dẫn vào núi đi săn một lần.
Dù chỉ bắt được một con gà rừng nhưng bà ấy đã háo hức suốt mấy ngày.
Những ngày tháng thư giãn này kéo dài chưa được mấy ngày, Kim Phỉ lại nhận được một lá thư khác của Nguy Đại Đồng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK