Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cám ơn Trịnh tướng quân, lúc về ta sẽ hỏi thăm sau."

Kim Phi âm thầm ghi nhớ cái tên của trấn Ngư Khê và Hồng Đào Bình.

Sau đó, Kim Phi yêu cầu Hàn Phong chọn ra năm mươi nhân viên hộ tống đồng ý ở lại, trấn giữ đảo Giải Kiềm.

Trên đảo có một cái ao, không cần lo lắng về vấn đề nước uống, lương thực bọn cướp biển tích trữ cũng có mấy căn phòng, nhân viên hộ tống không cần chuẩn bị gì, chỉ cần ở đó là được rồi.

Về phần những tên cướp biển mà Trịnh Trì Viễn nhắc đến, Kim Phi cũng không hề lo lắng.

Đội nhân viên hộ tống không ra biển, lại có lợi thế về địa hình, còn có cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá, chỉ cần phong tỏa lối vào biển, bọn cướp biển ít người căn bản sẽ không thể xông vào được.

Nếu có thêm nhiều cướp biển đến, Kim Phi cũng đã để lại cho nhân viên hộ tống hai cái khinh khí cầu.

Nếu thực sự không thể đánh bại được, bọn họ cũng có thể dùng khinh khí cầu để chạy trốn, hoặc ném bình dầu từ trên trời xuống để đốt cháy tàu cướp biển.

Đến lúc đó, bọn cướp biển chỉ có thể giương mắt nhìn thôi.

Đương nhiên, Kim Phi không cần tự sắp xếp công việc cụ thể của đội đóng giữ.

Y chỉ đưa ra một số chỉ dẫn, rồi theo hạm đội thủy quân của Trịnh Trì Viễn trở về doanh trại.

Sau khi lên bờ, Trịnh Trì Viễn lập tức bố trí người đến hang ổ mà ông cả nhắc đến để bắt giữ Lưu tiên sinh.

Kết quả đúng như Kim Phi nghĩ, bọn thủy tặc trong hang ổ vẫn còn ở đó, nhưng Lưu tiên sinh đã sớm rời đi rồi.

Lưu tiên sinh nói với bọn thủy tặc là trở về đảo Giải Kiềm nhưng thực tế cũng không biết là trốn đến nơi nào.

"Kim tướng quân, ta sẽ phái người tiếp tục điều tra, chỉ cần người này vẫn còn ở Đông Hải, ta nhất định bắt được." Trịnh Trì Viễn hứa hẹn nói.

"Vậy thì làm phiền Trịnh tướng quân rồi."

Trong lòng Kim Phi không ôm quá nhiều hy vọng.

Từ miêu tả của ông cả, Lưu tiên sinh hành động cẩn thận, rất có thể ngay cả tên cũng là giả.

Một khi một người như vậy trốn thoát, muốn tìm được là rất khó.

Phùng tiên sinh chính là một ví dụ.

Ba người Kim Phi, Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu đã hợp tác để giăng thiên la địa võng, nhưng cũng không bắt được ông ta.

Bọn thủy tặc đã bị tiêu diệt, mục đích đến Đông Hải của Kim Phi đã đạt được rồi.

Trong lòng lo lắng về tình hình thiên tai ở Tây Xuyên, ngày thứ hai sau khi lên bờ, Kim Phi đưa theo Đường Tiểu Bắc và cận vệ từ biệt Trịnh Trì Viễn.

Bây giờ đang là mùa đông, gió tây bắc thổi mạnh hơn, lại đi ngược dòng nên tốc độ tàu trở về thực sự là rất chậm.

Kim Phi suy tính rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định cưỡi ngựa về Tây Xuyên.

Cưỡi ngựa tuy vất vả, nhưng lại nhanh hơn ngồi tàu mấy lần.

Hầu Tử và Đại Tráng đưa theo năm mươi nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen và năm mươi nữ binh để bảo vệ.

Công việc giải quyết hậu quả ở phía Đông Hải sẽ giao cho Hàn Phong xử lý.

Nhưng trước khi rời đi, Kim Phi vẫn còn một việc phải làm, đi thăm hỏi Hồng Đào Bình.

Đại doanh thủy quân của Trịnh Trì Viễn ở bờ nam sông Dương Tử, trấn Ngư Khê ở bờ bắc sông Dương Tử, muốn đến được trấn Ngư Khê thì phải ngồi tàu qua sông trước.

Khi đi ngang qua đảo Sùng Minh, Kim Phi cố ý để tàu chiến đến gần, và nghiên cứu ở khoảng cách gần.

Đáng tiếc y không học địa lý, cũng không học lịch sử, nên không có thu hoạch được gì đáng kể.

Cộng thêm tin tức về tàu chiến Galleon khiến cho suy nghĩ của Kim Phi đã thay đổi rất nhiều.

Y không còn bối rối không biết mình đang ở thời nào như lúc mới đến nữa.


Dù sao thì dù ở thời đại nào thì y cũng phải phát triển càng sớm càng tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK