"Sao vậy..." Cửu công chúa suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Năm ngoái hình như xe có thể chạy được rồi, nhưng kích thước của nó quá lớn, quay đầu cực kỳ bất tiện, Tiểu Hạc Minh và mấy người Tả Chi Uyên, Lưu Bất Quần hình như đang cải thiện, nhưng cụ thể sẽ cải thiện thành thế nào thì ta thật sự không biết."
"Thôi được, khi ta trở về sẽ tìm bọn họ xem một chút."
Kim Phi gật đầu, sau đó hỏi: "Hắc Thủy Câu không có thổ phỉ cải tạo lao động nữa đúng không?"
Quan Hạ Nhi nghe vậy thì cũng vội vàng nhìn về phía Cửu công chúa.
Trước khi Kim Phi nổi dậy, hàng năm bọn thổ phỉ đều về làng để thu thuế lương thực, điều này đã để lại bóng ma tâm lý rất sâu cho Quan Hạ Nhi.
Cho dù hiện tại cô đã trở thành thống soái của quân Nương Tử, cô vẫn không thể nhịn được mà nhíu mày khi nghĩ về khoảng thời gian đó.
"Không có nữa," Cửu công lắc đầu: "Lúc trước bởi vì Phùng Thánh, ta đã miễn tội cho bọn thổ phỉ, sau đó Lương ca nói rằng muốn bổ sung thêm một số thổ phỉ cho Hắc Thủy Câu, nhưng ta lo lắng rằng quy mô sử dụng công nhân ở bên này quá lớn, hơn nữa quặng than với xưởng gang thép đều rất quan trọng, sử dụng thổ phỉ sẽ không an toàn cho nên ta quyết định không đồng ý và yêu cầu Lương ca sắp xếp cho đám thổ phỉ là tù nhân kia tới khu mỏ khác để làm việc."
Khi Phùng tiên sinh tấn công Kim Xuyên, Cửu công chúa thật sự không có người nào có thể dùng, vì vậy đã đồng ý để thổ phỉ cải tạo lao động, nếu chủ động tham gia vào việc bắt quân địch thì chuyện cũ của bọn họ trước đó sẽ được bỏ qua, hơn nữa tiêu diệt quân địch còn có thể trao đổi phần thưởng.
Lúc trước ý định ban đầu của Cửu công chúa là muốn rút nhân viên hộ tống đang canh gác bảo vệ Hắc Thủy Câu về để ngăn quân địch, tha cho bọn thổ phỉ chẳng qua chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi.
Ai ngờ đánh bậy đánh bạ thế nào mà đã bắt được Phùng tiên sinh dựa trên manh mối do đám thổ phỉ này cung cấp.
Lúc ấy, Phùng tiên sinh đang cải trang thành dân tị nạn, muốn lợi dụng lúc hỗn loạn để trốn thoát.
Khi đó, Kim Xuyên đang hỗn loạn, hơn nữa dân chúng hầu như không có ai biết đến Phùng tiên sinh, nên suýt chút nữa đã để cho ông ta chạy thoát.
Nhưng ngay khi Phùng tiên sinh chuẩn bị bỏ chạy thì ông ta bị bọn thổ phỉ nhận ra.
Trong những năm thời trẻ, Phùng tiên sinh từng đảm nhận trách nhiệm làm tay sai cho giới cường hào, thường xuyên đến những ngọn đồi nơi bọn thổ phỉ sinh sống, không có nhiều dân chúng biết đến ông ta, nhưng lại có rất nhiều tên thổ phỉ biết ông ta.
Sau đó, Phùng tiên sinh cứ bị bắt như thế.
Lúc ấy Quan Hạ Nhi còn vì sự việc này mà cảm thấy khâm phục Cửu công chúa, cảm thấy được mưu trí của cô ấy rất gần với Kim Phi, nên Cửu công chúa cũng không giải thích.
"Nơi này đúng là rất quan trọng, sắp xếp cho bọn họ đến chỗ khác cũng đúng." Kim Phi khẽ gật đầu.
Dù sao bây giờ làng Tây Hà có rất nhiều quặng mỏ, ngoài mỏ than thì còn có các loại quặng mỏ quặng sắt, xưởng làm xi măng, xưởng làm vôi, đều cần đến một lượng lớn người lao động, sắp xếp cho thổ phỉ đến những nơi đó cũng được.
Đường chính từ bến tàu đến làng Tây Hà đã được sửa chữa rất nhiều lần, vừa rộng lại vừa bằng phẳng, xe ngựa hoàn toàn có thể chạy trên đó, nửa đêm hôm ấy, đoàn xe đã thuận lợi trở về làng Tây Hà.
Mặc dù màn đêm đã buông xuống, nhưng nhiều nhà xưởng vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước, lò than cũng được châm lửa ở hai bên một số tuyến đường để xua tan bóng tối.
Lão trưởng làng cũng không ngờ Kim Phi sẽ đi suốt đêm để trở về, cho nên chưa sắp xếp người đến nghênh đón, xe ngựa của Kim Phi khiêm tốn tiến vào sân nhỏ.
Quan Hạ Nhi biết Kim Phi và Cửu công chúa có chuyện muốn nói, cho nên sau khi xuống xe thì ôm đứa con cùng Nhuận Nương trở về.
Châu Nhi cũng rất có mắt nhìn mà ôm đứa bé đi.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai người Cửu công chúa và Kim Phi.
"Vũ Dương, chúng ta nói chuyện nhé?"
Kim Phi ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó ra hiệu cho Cửu công chúa cũng ngồi xuống.
"Được rồi, đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện, ta cũng muốn nói chuyện với phu quân từ lâu rồi."
Cửu công chúa đã chuẩn bị tâm lý từ trước, thoải mái ngồi xuống bên cạnh bàn: "Phu quân, chàng muốn nói đến mấy người Tương vương ư?"
"Đúng vậy," Kim Phi gật đầu.
"Về chuyện này, ta phải thừa nhận với phu quân là ta sai, ta chưa bàn bạc với phu quân mà đã tự mình ra quyết định xử tử mấy người Tương vương."
Cửu công chúa không hề giấu giếm gì, ngẩng đầu nhìn Kim Phi nói: "Phu quân, ta biết làm như vậy là không đúng, nhưng đây là biện pháp nhanh nhất để giải quyết tình thế khó khăn ở Xuyên Thục, đồng thời cũng là biện pháp phải trả giá ít nhất, hơn nữa cơ hội cũng nhanh chóng qua đi, lúc đó phu quân đang ở Hi Châu, ta không kịp bàn bạc với phu quân mà đã tự mình đưa ra quyết định!"
"Biện pháp trả giá ít nhất?" Kim Phi vỗ bàn nói: "Nàng có bao giờ nghĩ tới sẽ có bao nhiêu dân chúng vì vậy mà chết hay không?"
"Phu quân, trên đời này không có biện pháp nào là hoàn hảo!" Cửu công chúa nói: "Nếu không giết mấy người Tương vương, sau này có thể sẽ có càng nhiều dân chúng bị chết!"
"Đó chỉ là một khả năng, cũng có khả năng là chúng ta có thể thuận lợi chuyển giao, thu phục các nơi, như vậy mới là biện pháp phải trả giá ít nhất!" Kim Phi nói.
"Phu quân, chuyện lớn của nước nhà không thể đánh cược được, chúng ta cũng cược không nổi đâu!"
Cửu công chúa nói: "Phu quân, chàng thật sự có ý định sau này đổi khinh khí cầu và phi thuyền lấy mạng chim ưng ư? Chúng ta chưa nói tới chuyện làm như vậy có lãi hay không, chàng có biết Đảng Hạng với Đông Man có bao nhiêu chim ưng không? Nhỡ may dùng hết khinh khí cầu rồi thì phải làm sao bây giờ?
Đúng rồi, nói đến đây, ta có chuyện phải nói với phu quân một chút.
Thứ nhất, có tin tức từ Mãn Thương truyền về, nói rằng mỏ amiăng sắp được khai thác hoàn toàn.
Thứ hai, mật thám ở đất Tấn truyền tin tới nói rằng Tấn vương đã thu thập những chiếc phi thuyền mà lúc trước bọn Lão Ưng rơi xuống, và đang có ý đồ bắt chước tạo ra từng chiếc máy hơi nước.
Thứ ba, tin tức từ Thổ Phiên cũng truyền về, nói rằng có hai bộ tộc đang đánh nhau trên cao nguyên và xuất hiện khinh khí cầu."
Kim Phi nghe xong thì không khỏi nhíu mày thật sâu.
Ba tin tức mà Cửu công chúa vừa nói đều cực kỳ quan trọng.
Cho dù là chế tạo phi thuyền hay là khinh khí cầu, đều cần dùng đến vải chống cháy, mà chất liệu chính của vải chống cháy là amiăng.
Nhưng các mỏ amiăng chủ yếu được sản sinh ra ở cao nguyên, thuộc lãnh thổ của dân tộc Thổ Phiên, mặc dù Xuyên Thục là tỉnh có số lượng dự trữ amiăng lớn thứ hai, nhưng kiếp trước Kim Phi chủ yếu làm nghề máy móc và nơi dùng đến amiăng không nhiều, dựa vào trí nhớ của y thì y chỉ tìm được một mỏ quặng amiăng.
Hơn nữa, số lượng dự trữ ở quặng mỏ amiăng kia không lớn lắm, gần như đã sắp cạn kiệt.
Một khi quặng mỏ amiăng được khai thác hết, lại không tìm được quặng mỏ amiăng mới, thì sẽ không còn vải chống cháy để sản xuất khinh khí cầu và phi thuyền.
Mà từ trước đến nay, Đảng Hạng và Đông Man luôn có thói quen thuần hóa chim ưng, nếu họ thực sự quyết tâm thì việc thu thập hàng nghìn con chim ưng cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Lần này Kim Phi đã bất ngờ tấn công quân chinh chiến phía Nam, hơn nữa tuyết rơi dày đặc ở phía bắc đã ảnh hưởng đến việc truyền tin và chi viện của Đảng Hạng.
Nếu để cho Lý Lăng Duệ chuẩn bị đầy đủ, lại dùng phi thuyền với khinh khí cầu để đổi mạng chim ưng thì chắc chắn không thể thắng được đối phương.
Nhưng, so với vấn đề này thì Kim Phi càng lo lắng về hai tin tức phía sau hơn.
Mặc dù Lão Ưng nói với y là lúc phát hiện việc rơi xuống là không thể tránh khỏi thì đã lập tức châm lựu đạn nổ và cho nổ tan máy hơi nước, nhưng y cũng không dám đảm bảo rằng những phi công khác cũng như thế.
Cho dù những phi công khác cũng đưa ra lựa chọn giống như anh ta thì lựu đạn cũng chỉ có thể nổ tan máy hơi nước chứ không thể nổ tung những bộ phận bằng sắt.
Cấu tạo của máy hơi nước cũng không phức tạp lắm, nếu Tấn vương thu thập đủ các bộ phận thì có thể ghép lại thành một cái máy hơi nước.
Giống như lúc trước mô phỏng lại cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, chỉ cần ghép lại được thành một cái, Tấn vương có thể bắt chước làm ra vô số hàng nhái.