Nhưng sau khi hỏi xong, Lý Lăng Duệ lại phát hiện người phụ trách tình báo và phó tướng đều cúi đầu xuống.
Tâm trạng của Lý Lăng Duệ lập tức trầm xuống, hắn nhìn chằm chằm vào người phụ trách tình báo, gằn từng tiếng mà hỏi lại lần nữa: "Bổn vương đang hỏi ngươi, bị thiêu hủy bao nhiêu?"
Lúc này vẻ mặt của Lý Lăng Duệ rất bình tĩnh, nhưng những người thân thiết với hắn đều biết càng là như thế thì hắn càng tức giận.
Người phụ trách tình báo chỉ có thể cắn răng nói: “Mọi… Mọi thứ đều bị thiêu hủy hết rồi!”
Tuy Lý Lăng Duệ đã chuẩn bị tinh thần nhưng đầu óc hắn cứ ong ong lên, suýt chút nữa đã không đứng vững.
Người phụ trách tình báo vội tiến lên một bước tới đỡ Lý Lăng Duệ, sau đó ra hiệu cho phó tướng hạ mành trại xuống.
Lý Lăng Duệ ngồi xuống ghế với sự giúp đỡ của người phụ trách tình báo, phải ngồi một lúc lâu hắn mới bĩnh tĩnh lại.
Lúc này hắn đã không còn để ý đến hình tượng của mình nữa, hai mắt đỏ bừng trợn lên nhìn người phụ trách tình báo: “Nói đi, người của Kim Phi lẻn vào Đảng Hạng thế nào?”
"Từ những tin tức trước mắt tổng hợp lại, họ thay quần áo giả làm người Đảng Hạng chúng ta lẻn vào từ đất Tần!" Người phụ trách tình báo trả lời.
"Hàng ngàn người lẻn vào, cho dù họ có giả thành người Đảng Hạng chúng ta thì các ngươi cũng nên cảnh giác chứ, cớ gì mà họ có thể đến gần đội vận chuyển?"
Đặt nhiều hy vọng cho máy bắn đá và nỏ hạng nặng cuối cùng lại bị người thiêu sạch rồi, bây giờ Lý Lăng Duệ hận không thể bổ cho người phụ trách tình báo một đao!
Mặt người phụ trách tình báo đau khổ giải thích: “Đại vương, họ chỉ lẻn vào một hai trăm người, hơn nữa lại chia thành một hai người hoặc hai ba người lẩn trốn, chúng ta còn tưởng rằng họ là mật thám nên cũng không đi lục soát rầm rộ…”
Người phụ trách tình báo còn chưa kịp nói xong đã bị Lý Lăng Duệ ngắt lời: “Nói nhảm, một hai trăm người làm sao đánh lén được đội vận chuyển? Huống chi bổn vương còn cho người đi tiếp viện!"
"Đại vương, chúng ta may mắn tìm thấy mấy người chăm ngựa. Theo lời kể của họ, đầu tiên người Đại Khang lấy lựu đạn giết chim ưng và thống lĩnh, sau đó dùng phi thuyền và khinh khí cầu lấp kín hai đầu thung lũng…"
Đội hộ vệ vận chuyển cộng thêm người chăm ngựa được chừng mấy ngàn người, cũng khó tránh khỏi lọt lưới mấy con cá.
Người phụ trách tình báo nhận thấy tình hình phía bắc có gì đó không ổn, khi cử người đi điều tra thì đại đội súng kíp đã áp giải tù binh đi, nhưng người phụ trách tình báo đã tìm được con cá lọt lưới lẩn trốn.
Thông qua lời giải thích của những người chăm ngựa này, người phụ trách tình báo kể lại đại khái quá trình chiến đấu của vụ đánh lén.
"Đầu tiên nổ chết chim ưng sau đó thả khinh khí cầu ra..."
Lý Lăng Duệ lập tức nhớ tới kênh Lạc Dương.
Khi đó, Kim Phi cũng dùng phương pháp này để xử lý bộ tộc Hắc Vân!
Nghĩ tới đây, Lý Lăng Duệ hận không thể tát mình một cái.
Rõ là Kim Phi đã từng sử dụng chiêu này, thế mà hắn lại không nghĩ tới?
Người phụ trách tình báo chú ý tới vẻ mặt hối hận của Lý Lăng Duệ, biết thời cơ đã đến, nhanh chóng quỳ một gối xuống đất cúi đầu xin tội: “Là thuộc hạ lơ là để người Đại Khang lẻn vào, xin Đại vương trách phạt!”
Nghiêm túc mà nói, chuyện này đúng là sự thất bại của ban tình báo.
Nhưng lâm trận mà đổi tướng là chuyện cấm kỵ, hơn nữa lại là chức vụ quan trọng như người phụ trách cục tình báo.
Ban tình báo là cái tai đôi mắt của thống lĩnh, Lý Lăng Duệ và người phụ trách này đã ở bên nhau nhiều năm cũng ăn ý từ lâu, nếu đổi người chắc chắn sẽ không dùng suôn sẻ bằng người này.
Huống chi ở vấn đề này người phụ trách tình báo cũng có nỗi khổ.
Nếu chỉ phát hiện một hai mật thám tình nghi của Đại Khang mà đã cho đội binh hùng hậu đi vây bắt, thì e là quân chinh chiến phía nam cho đi phân nửa cũng không đủ.
Phó tướng nhìn thấy người phụ trách tình báo quỳ xuống cũng vội quỳ theo nói: "Thuộc hạ cho người đi lại không thể tiếp viện kịp thời, xin Đại Vương trách phạt!"
Lúc này tâm trạng của Lý Lăng Duệ đã bình tĩnh lại, không còn tức giận muốn chém người phụ trách tình báo và phó tướng ngay nữa, chỉ mệt mỏi xua tay: "Các ngươi xuống trước đi, bổn vương có chuyện muốn suy nghĩ!"