Thiết Thế Hâm cúi đầu nói: "Xin tiên sinh hãy viết thư cho Bệ hạ để giải thích chuyện này. Ta nghĩ Bệ hạ sẽ đồng ý!"
"Hóa ra ông chỉ chờ có thế?" Kim Phi cười nói: "Được rồi, ta sẽ viết thư, khi ông trở về chỉ cần mang thư đến cho Vũ Dương!"
Dù sao Từ Cương là người mà Cửu công chúa mới bổ nhiệm, cho dù Kim Phi có muốn ông ta ở lại cũng phải hỏi ý Cửu công chúa.
Nhiệm vụ chính của Ngự sử đại phu là giám sát tất cả các quan lại, nhưng chính quyền Xuyên Thục thành lập chưa được hai năm. Hiện tại, bất kể là Cửu công chúa hay các đại thần đều vô cùng mẫn cán, có người một lúc làm nhiều việc, tình trạng lũng đoạn và tham ô rất ít. Vậy nên, những nơi cần tới Từ Cương quả thực không nhiều.
Nếu Ngự sử đại nhân quá xét nét, vạch lá tìm sâu thì thậm chí có thể gây hậu quả ngược, ảnh hưởng đến sự đoàn kết chung, thậm chí khiến các văn võ bá quan trở nên chống đối.
Đây không phải chuyện đùa, quả thực có rất nhiều quan viên kỳ cựu cho rằng không làm thì mới không phạm sai lầm, cứ từ chối nhiệm vụ được giao là có thể an nhàn cái thân.
Tình trạng này chưa xảy ra ở Xuyên Thục, nhưng nếu Từ Cương quay lại giám sát cái này cái kia thì rất có thể sẽ làm quan viên nản lòng và dẫn đến tình trạng này.
Quả thực, ông ta ở lại Đông Hải chịu trách nhiệm xây dựng thành phố mới thì hợp lý hơn là quay về.
Khi việc xây dựng thành phố mới hoàn thành và chính quyền Xuyên Thục được hoàn thiện thì cử ông ta về cũng chưa muộn.
Vì lẽ đó, Kim Phi tin rằng Cửu công chúa sẽ đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, Thiết Thế Hâm quay về Xuyên Thục trên một chiếc thuyền lầu vận chuyển rong biển.
Khi đi, ông ta đưa theo Từ Cương, Tiểu Trần, Tiểu Lưu, còn khi trở về chỉ mang theo mấy cận vệ riêng và lá thư của Kim Phi gửi cho Cửu công chúa.
Hai năm trước, khu vực này chỉ là một thị trấn nhỏ tên là Ngư Khê, trong trấn chỉ có mấy trăm cư dân, có người sống nhờ vào xưởng đóng thuyền của nhà họ Hồng, có người sống bằng nghề đánh cá.
Với sự xuất hiện của Kim Phi, nhiều nhà xưởng lần lượt mọc lên và số lượng cư dân tăng lên hàng trăm lần.
Vào thời phong kiến, diện tích của một trấn không lớn, dân số cũng không đông. Bây giờ gọi là trấn Ngư Khê đã không còn phù hợp nữa nên Kim Phi đặt tên cho khu vực này là quận Đông Hải, sau đó bổ nhiệm Từ Cương kiêm nhiệm chức quận trưởng đầu tiên của quận Đông Hải, chính thức tiếp quản công việc của nơi này.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của Đông Hải hiện nay là mở rộng thành phố mới.
Từ Cương gần đây đã theo Thiết Thế Hâm đi khắp Đông Hải, có thể nói, ông ta đã tận mắt nhìn thấy các nhà xưởng và các khu nhà ở tập thể mọc lên từ mặt đất, cũng đã rất quen thuộc với việc mở rộng thành phố mới. Lại có thêm sự giúp đỡ của Tiểu Trần và Tiểu Lưu, nên việc xây dựng thành phố mới tiếp tục tiến triển một cách có trật tự.
Sau khi Thiết Thế Hâm trở lại Kim Xuyên, ông ta đã báo cáo chi tiết cho Cửu công chúa những gì mình được mắt thấy tai nghe trong chuyến đi đến Đông Hải.
Cửu công chúa nghe Thiết Thế Hâm báo cáo xong, trầm mặc hơn mười giây, sau đó mới hỏi: “Vậy là phu quân đã bắt đầu xây dựng thành phố mới rồi à?”
Về kế hoạch thành phố mới của Kim Phi, Cửu công chúa thực ra trong lòng cũng đồng ý, nhưng cô ấy cảm thấy Kim Phi đề xuất kế hoạch này chỉ sau khi đến Đông Hải vài ngày. Hơn nữa việc xây dựng thành phố mới liên quan đến quá nhiều thứ, cho nên Cửu công chúa có chút do dự và nghi ngờ. Vì vậy cô ấy đã cử Thiết Thế Hâm và Từ Cương tới đó, đợi họ quay lại rồi mới bàn bạc xem có nên thông qua kế hoạch của Kim Phi hay không.
Kết quả Kim Phi không cho họ cơ hội bàn bạc mà trực tiếp bắt tay vào xây dựng, ngay cả những người khảo sát do Từ Cương đưa đến cũng bị Kim Phi giữ lại.
Đây là một trường hợp điển hình của việc tiền trảm hậu tấu, nói một cách nặng lời hơn thì Cửu công chúa cảm thấy mình không được coi trọng.
Nhưng sự thật là thành phố mới đang được xây dựng, Thiết Thế Hâm lén lút liếc nhìn Cửu công chúa, khom người đáp: "Đúng vậy!"
"Phu quân vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy, đúng là hết cách!"
Cửu công chúa bất lực thở dài: “Đành vậy, Thiết đại nhân, ông sắp xếp người tuyển một nhóm thợ đào lò ở Kim Xuyên và các huyện phủ lân cận, phái họ tới Đông Hải càng sớm càng tốt. Sau đó yêu cầu xưởng xi măng gửi một số thuyền xi măng và than đến đó, chúng ta cũng phải cố gắng hết sức để cung ứng cho nhu cầu xây dựng của Đông Hải!”
Thiết Thế Hâm nghe được lời này, tảng đá trong lòng lập tức được đặt xuống.