Tiếng chim hót sống động như thật, nếu không phải Băng Nhi đứng bên cạnh, Kim Phi nhất định sẽ tưởng rằng trong núi có chim hót.
"Tiên sinh có thể đi nghe ngóng một chút. Khi những người như bọn ta huấn luyện, đều tiến hành huấn luyện ám hiệu. Hầu hết đều dựa trên tiếng chim hót. Chỉ là mật mã được dạy trong mỗi trại huấn luyện là khác nhau. Có một số người học loại này, một số lại học loại khác."
Băng Nhi giải thích: "Ngày hôm đó, ta nghe được ám hiệu của đối phương, xác nhận rằng có thích khách. Sau đó dựa vào âm thanh của ám hiệu, phát hiện ra vị trí của hắn.
Khi đó ta đúng lúc nhìn thấy thích khách chuẩn bị bắn một mũi tên vào ngài, không kịp giải thích đã cứu tiên sinh trước!”
"Thì ra là vậy!" Kim Phi nghe vậy khẽ gật đầu.
Y đã từng nghe Bắc Thiên Tâm nói về điều này trước đây, Bắc Thiên Tâm cũng đề nghị các nhân viên hộ tốn học nó, nhưng Kim Phi cảm thấy phương thức liên lạc này quá khó học và sẽ tiêu tốn quá nhiều sức lực và thời gian của các nhân viên hộ tống. Hơn nữa, y tự tin sau này có thể làm ra thiết bị truyền tin, vì vậy đã không đồng ý với đề nghị của Bắc Thiên Tầm.
Suy cho cùng, tiếng chim do miệng người mô phỏng và tiếng chim thật có sự khác biệt, người bình thường có thể không nghe được, nhưng Băng Nhi và Sương
Nhi là những tử sĩ giỏi, vừa nghe đã nhận ra ngay.
Điều này cũng giải thích tại sao cô ta có thể lao vào y ngay lập tức và đánh bay những mũi tên nhắm vào Kim Phi.
"Lần này ta có thể nhặt được mạng trở về, đều nhờ có Băng Nhi cô nương!" Kim Phi hành lễ với Băng Nhi: “Ơn cứu mạng, ta sẽ không bao giờ quên!” “Ôi trời, ta cứu ngài chỉ là thuận tay mà thôi, Kim tiên sinh không cần để tâm!”
Băng Nhi có chút lúng túng xua tay: "Thực ra người ngài nên cảm ơn là điện hạ nhà ta. Cô ấy vì cứu ngài mà suýt nữa mất mạng!"
"Khi trở về ta nhất định sẽ cảm ơn Lộ Khiết điện hạ, nhưng chuyện gì ra chuyện đó, nếu không có cô, có lẽ ta đã rơi vào vòng vây của thích khách và bị bắn chết ngay mũi tên đầu tiên rồi!" Kim Phi chân thành nói.
Sau đó y vẫy tay về phía sau, Quan Hạ Nhi đích thân bưng một khay đi tới.
Kim Phi vén tấm vải đỏ che khay lên, lộ ra một hàng thỏi vàng, hai hắc đao và hai chiếc kính viễn vọng.
"Băng Nhi cô nương, cảm ơn cô đã cứu đương gia nhà ta!"
Quan Hạ Nhi hơi khom người bưng khay, hành lễ với Băng Nhi: "Một chút lễ mọn, không đáng kể gì, hy vọng Băng Nhi cô nương không chê!"
"Chuyện này sao được chứ?" Băng Nhi liên tục vẫy tay, nhưng ánh mắt lại bị thu hút bởi cái khay.
Thứ thu hút cô ta không phải là vàng mà là hắc đao và kính viễn vọng. Thực ra, nội gián của Đông Man ở Đại Khang cũng từng có được hắc đao và kính viễn vọng, nhưng những món đồ này đều là của nhân viên hộ tống làm mất
khi bị tấn công, cô ta không dám mang chúng đến Đại Khang.
Bây giờ có món quà của Quan Hạ Nhi, cô ta không còn phải lo lắng về vấn đề này nữa.
"Băng Nhi cô nương, ta biết cô xuất thân từ hoàng thất Đông Man, cô từng thấy nhiều thứ trong thiên hạ, không thích những đồ vật trong sơn cốc, nhưng đây là chút tấm lòng của ta, hy vọng Băng Nhi cô nương không chê". Quan Hạ Nhi nói.
"Hạ Nhi phu nhân, người nói vậy quả thực là làm cho ta xấu hổ!" Băng Nhi nói: "Người học võ trong thiên hạ có ai không biết, hắc đao của tiêu cục Trấn Viễn có thể cắt sắt như bùn, ai lại không muốn một thanh chứ? Càng huống hồ là kính viễn vọng, công chúa của bọn ta vẫn luôn muốn có một chiếc, nhưng vẫn chưa đạt được ước muốn của mình!”
“Vậy Băng Nhi cô nương, cứ nhận đi!” Quan Hạ Nhi lại đẩy khay về phía trước.
“Vậy thì ta sẽ giữ lại hắc đao và kính viễn vọng, vàng thì thôi đi...”
Băng Nhi cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ.
“Băng Nhi cô nương, quà còn có chọn lựa nữa sao?” . Đọc thê𝓶 nhiề𝒖 tr𝒖yện ở ~ Trù𝓶Tr𝒖y ện.Ⅴn ~
Quan Hạ Nhi đặt luôn cái khay vào tay Băng Nhì: "Cầm hết đi!"
Băng Nhi thực sự muốn hắc đao và kính viễn vọng nên cô ta chấp nhận chúng một cách nửa vời.
“Vậy mới đúng chứ”, Quan Hạ Nhi nhân cơ hội nắm lấy Băng Nhi tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ: “Cô trở về nói với Lộ Khiết muội muội, chờ cô ấy khỏe lại, ta và đương gia sẽ cùng đi thăm cô ấy!”
"Tiên sinh có thể đi nghe ngóng một chút. Khi những người như bọn ta huấn luyện, đều tiến hành huấn luyện ám hiệu. Hầu hết đều dựa trên tiếng chim hót. Chỉ là mật mã được dạy trong mỗi trại huấn luyện là khác nhau. Có một số người học loại này, một số lại học loại khác."
Băng Nhi giải thích: "Ngày hôm đó, ta nghe được ám hiệu của đối phương, xác nhận rằng có thích khách. Sau đó dựa vào âm thanh của ám hiệu, phát hiện ra vị trí của hắn.
Khi đó ta đúng lúc nhìn thấy thích khách chuẩn bị bắn một mũi tên vào ngài, không kịp giải thích đã cứu tiên sinh trước!”
"Thì ra là vậy!" Kim Phi nghe vậy khẽ gật đầu.
Y đã từng nghe Bắc Thiên Tâm nói về điều này trước đây, Bắc Thiên Tâm cũng đề nghị các nhân viên hộ tốn học nó, nhưng Kim Phi cảm thấy phương thức liên lạc này quá khó học và sẽ tiêu tốn quá nhiều sức lực và thời gian của các nhân viên hộ tống. Hơn nữa, y tự tin sau này có thể làm ra thiết bị truyền tin, vì vậy đã không đồng ý với đề nghị của Bắc Thiên Tầm.
Suy cho cùng, tiếng chim do miệng người mô phỏng và tiếng chim thật có sự khác biệt, người bình thường có thể không nghe được, nhưng Băng Nhi và Sương
Nhi là những tử sĩ giỏi, vừa nghe đã nhận ra ngay.
Điều này cũng giải thích tại sao cô ta có thể lao vào y ngay lập tức và đánh bay những mũi tên nhắm vào Kim Phi.
"Lần này ta có thể nhặt được mạng trở về, đều nhờ có Băng Nhi cô nương!" Kim Phi hành lễ với Băng Nhi: “Ơn cứu mạng, ta sẽ không bao giờ quên!” “Ôi trời, ta cứu ngài chỉ là thuận tay mà thôi, Kim tiên sinh không cần để tâm!”
Băng Nhi có chút lúng túng xua tay: "Thực ra người ngài nên cảm ơn là điện hạ nhà ta. Cô ấy vì cứu ngài mà suýt nữa mất mạng!"
"Khi trở về ta nhất định sẽ cảm ơn Lộ Khiết điện hạ, nhưng chuyện gì ra chuyện đó, nếu không có cô, có lẽ ta đã rơi vào vòng vây của thích khách và bị bắn chết ngay mũi tên đầu tiên rồi!" Kim Phi chân thành nói.
Sau đó y vẫy tay về phía sau, Quan Hạ Nhi đích thân bưng một khay đi tới.
Kim Phi vén tấm vải đỏ che khay lên, lộ ra một hàng thỏi vàng, hai hắc đao và hai chiếc kính viễn vọng.
"Băng Nhi cô nương, cảm ơn cô đã cứu đương gia nhà ta!"
Quan Hạ Nhi hơi khom người bưng khay, hành lễ với Băng Nhi: "Một chút lễ mọn, không đáng kể gì, hy vọng Băng Nhi cô nương không chê!"
"Chuyện này sao được chứ?" Băng Nhi liên tục vẫy tay, nhưng ánh mắt lại bị thu hút bởi cái khay.
Thứ thu hút cô ta không phải là vàng mà là hắc đao và kính viễn vọng. Thực ra, nội gián của Đông Man ở Đại Khang cũng từng có được hắc đao và kính viễn vọng, nhưng những món đồ này đều là của nhân viên hộ tống làm mất
khi bị tấn công, cô ta không dám mang chúng đến Đại Khang.
Bây giờ có món quà của Quan Hạ Nhi, cô ta không còn phải lo lắng về vấn đề này nữa.
"Băng Nhi cô nương, ta biết cô xuất thân từ hoàng thất Đông Man, cô từng thấy nhiều thứ trong thiên hạ, không thích những đồ vật trong sơn cốc, nhưng đây là chút tấm lòng của ta, hy vọng Băng Nhi cô nương không chê". Quan Hạ Nhi nói.
"Hạ Nhi phu nhân, người nói vậy quả thực là làm cho ta xấu hổ!" Băng Nhi nói: "Người học võ trong thiên hạ có ai không biết, hắc đao của tiêu cục Trấn Viễn có thể cắt sắt như bùn, ai lại không muốn một thanh chứ? Càng huống hồ là kính viễn vọng, công chúa của bọn ta vẫn luôn muốn có một chiếc, nhưng vẫn chưa đạt được ước muốn của mình!”
“Vậy Băng Nhi cô nương, cứ nhận đi!” Quan Hạ Nhi lại đẩy khay về phía trước.
“Vậy thì ta sẽ giữ lại hắc đao và kính viễn vọng, vàng thì thôi đi...”
Băng Nhi cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ.
“Băng Nhi cô nương, quà còn có chọn lựa nữa sao?” . Đọc thê𝓶 nhiề𝒖 tr𝒖yện ở ~ Trù𝓶Tr𝒖y ện.Ⅴn ~
Quan Hạ Nhi đặt luôn cái khay vào tay Băng Nhì: "Cầm hết đi!"
Băng Nhi thực sự muốn hắc đao và kính viễn vọng nên cô ta chấp nhận chúng một cách nửa vời.
“Vậy mới đúng chứ”, Quan Hạ Nhi nhân cơ hội nắm lấy Băng Nhi tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ: “Cô trở về nói với Lộ Khiết muội muội, chờ cô ấy khỏe lại, ta và đương gia sẽ cùng đi thăm cô ấy!”