Giờ là lần đầu tiên Yakimo thấy ngựa chiến kích động như vậy.
Ngựa chiến đối với kỵ binh mà nói như vợ và con trai vậy. Yakimo đang định tiến lên vỗ về nó, nhưng cơn đau bụng lại bất ngờ trở lên vô cùng dữ dội.
Sau đó gã nhìn thấy đuôi của ngựa chiến bắt đầu dựng lên, rồi nghe thấy một tiếng “phì”, một “mũi tên sắc nhọn” phóng ra từ sau mông ngựa.
Hai cận vệ đứng cách đó hơn một trượng đều bị phun đầy mặt và đầu.
Sự ‘giải phóng’ của con ngựa chiến này giống như đã châm ngòi một tín hiệu nào đó.
Ngựa chiến của toàn bộ doanh trại đều bắt đầu phóng uế như vậy.
Những con ngựa chiến khác mặc dù không phun ra xa được giống như con ngựa quý của Yakimo, nhưng số lượng rất nhiều.
Ngay sau đó, rất nhiều binh sĩ cũng không nhịn được, lần lượt ôm bụng, sắc mặt đau khổ ngồi xổm xuống đất.
Người còn không nhẫn nhịn được, nói gì đến ngựa chiến?
Những con ngựa chiến khác không có sức chịu đựng như ngựa quý, căn bản không chịu được cơn đau ở trong bụng, bắt đầu hý vang rồi chạy điên cuồng.
Trong chốc lát, ngựa chiến đã chạy loạn khắp nơi ở doanh trại Đông Man.
Ngựa điên cuồng chạy, mông còn không ngừng phun ra ngoài một bãi.
Doanh trại Đông Man vốn đã hỗn loạn, bây giờ càng trở lên hỗn loạn hơn.
Cảnh tượng như vậy, ngay cả Kim Phi ở trên tường thành xa xa cũng không khỏi cảm thán: “Vãi chưởng, đây mới thực sự là tự do bay lượn này!”
Lúc trước y còn lo lắng Hầu Tử thất bại, bây giờ y cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi.
Y quay đầu về phía Đại Lưu, nói: “Thả pháo hiệu số ba đi!”
Nhìn thấy pháo hiệu ở tường thành phía Bắc, Lão Ưng lập tức hạ lệnh phát động lần thả bom thứ hai.
Nhưng lần này không sử dụng lựu đạn nữa mà đổi thành bom chớp sáng.
Với bài học lần trước, Lão Ưng không yêu cầu binh sĩ nhắm chuẩn lều của Yakimo nữa, để cho bọn họ tùy ý ném xuống.
Nhưng trùng hợp thay, lần này lại có một quả rơi xuống cách trước mặt của Yakimo không xa.
Mặc dù hiệu quả của bom chớp sáng sẽ giảm đi rất nhiều vào ban ngày, nhưng nó cũng khiến cho Yakimo cảm thấy trước mắt trắng xóa, nháy mắt trở thành kẻ mù.
Binh sĩ Đông Man ở xung quanh gã cũng như vậy.
“Mọi người đừng hoảng, là bom chớp sáng của tiêu cục Trấn Viễn, qua một lúc là ổn thôi!”
Yakimo chịu đựng cơn đau bụng, mở miệng hét lên.
Hiệu quả của bom chớp sáng ở ban ngày bị hạn chế, tỷ lệ binh sĩ thực sự bị mù không nhiều.
Đa số binh sĩ Đông Man chỉ cảm thấy mắt hơi khó chịu, ít nhiều vẫn có thể nhìn thấy được.
Dù sao vẫn là cựu binh, rất nhiều binh sĩ đã vượt qua được nỗi sợ ban đầu, nhiều người đã lấy lại được tinh thần, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.
Người có thể khắc phục được nỗi sợ, nhưng ngựa chiến thì không.
Vốn dĩ ngựa chiến đã bị tiếng nổ và cơn đau bụng làm cho sợ hãi, bây giờ lại bị bom chớp sáng tấn công như vậy, càng trở lên nóng nảy bất an, cho dù binh sĩ Đông Man có vỗ về như thế nào, cũng không có cách nào khống chế lại được, chúng va đập ở trong doanh trại càng dữ dội hơn.
Lão Ưng ở trên trời thấy hỗn loạn mà bom chớp sáng tạo ra còn lớn hơn cả lựu đạn, bèn lập tức yêu cầu các nhân viên hộ tống ném bom chớp sáng càng nhiều càng tốt, hơn nữa chỉ chọn những nơi ngựa chiến tập trung đông mà ném.
Đợi sau khi doanh trại người Đông Man đã hoàn toàn hỗn loạn, Lão Ưng bắn một mũi tên lệnh về phía Tây nơi Đại Tráng đang đứng.
Đại Tráng đã sớm đợi ở phía Tây của doanh trại bèn rút hắc đao ra, lạnh lùng hét lên: “Các huynh đệ, theo ta xông lên, giết chết được Yakimo, mỗi người được thưởng hai mươi lượng!”
“Xông lên!”