Chốc lát sau, Băng Nhi đi ra.
Đầu tiên là quan sát Kim Phi từ trên xuống dưới, sau đó mới lên tiếng: "Tiên sinh, điện hạ mời ngài vào!"
Lúc Kim Phi đi vào gian nhà chính, Quan Hạ Nhi và công chúa Lộ Khiết cũng đi từ trong phòng ra.
Thấy Kim Phi, công chúa Lộ Khiết vén váy lên, hơi ngồi xổm xuống về phía Kim Phi: "Tiên sinh!"
"Nhìn khởi sắc rồi, cô hồi phục cũng nhanh lắm." Kim Phi chắp tay thi lễ lại.
Sắc mặt của công chúa Lộ Khiết hồng hào, tư thế đi bộ cũng giống hệt người bình thường, nếu như không nhìn kỹ, có thể cũng không nhận ra cô ta bị thương.
"Nhờ phúc của tiên sinh, Chu đại phu chữa trị cho ta vô cùng tận tình, vết thương gần như đã lành hết rồi."
Công chúa Lộ Khiết nói: "Nghe Chu đại phu nói, y thuật của cô ấy là được học từ Kim tiên sinh và Ngụy tiên sinh, đúng là thầy giỏi trò tài!"
"Cô ấy khen ta nhiều quá thôi, những thứ ta dạy cô ấy không nhiều nhặn gì so với Ngụy đại phu dạy." Kim Phi xua tay.
"Chu đại phu có nói, mặc dù thứ ngài dạy không nhiều, nhưng đã khai sáng ra một trường phái mới, cứu sống rất nhiều mạng sống của nhân viên hộ tống, Ngụy tiên sinh cũng khen ngài không dứt lời đấy!"
Công chúa Lộ Khiết xúc động nói: "Xuyên Thục có nhân vật như tiên sinh, đúng là may mắn của Đại Khang!"
Đây không chỉ là tâng bốc Kim Phi, mà xuất phát từ cảm xúc thật sự.
Nếu là ở trên thảo nguyên, với vết thương của cô ta, trong tình huống xấu nhất có thể sẽ mất mạng, cho dù có thể sống sót, cũng cần thời gian rất lâu mới hồi phục.
Nhưng dưới sự chữa trị của Chu Cẩm, chỉ mất không tới một tháng, vết thương của cô ta đã lành gần hết rồi.
Hơn nữa Quan Hạ Nhi mỗi ngày đều đến thăm cô ta, đề tài nói chuyện phiếm nhiều nhất của hai người mỗi ngày chính là Kim Phi.
Quan Hạ Nhi chắc chắn là người hâm mộ số một của Kim Phi, có sự ngưỡng mộ mù quáng đối với Kim Phi, công chúa Lộ Khiết nghe nhiều, không khỏi bị Quan Hạ Nhi ảnh hưởng, càng ngày càng cảm thấy Kim Phi rất giỏi.
Trước kia cô ta muốn tiếp cận Kim Phi, chủ yếu là vì muốn thông qua y để đổi lấy một số lợi ích cho bản thân, nhưng dưới sự ảnh hưởng của Quan Hạ Nhi, lại dần dần sắp thành người hâm mộ của Kim Phi rồi.
Kim Phi vẫn không quen việc người khác khen thẳng mặt mình như vậy, bèn đổi chủ đề, nhắc nhở: "Mặc dù miệng vết thương ngoài da đã lành lại, nhưng vết thương bên trong có thể vẫn chưa khỏi, hai tháng này cô vẫn phải chú ý một chút, cánh tay trái cố gắng không dùng lực, càng không được tiến hành các hoạt động như bắn cung."
"Đã rõ," công chúa Lộ Khiết nghiêm túc gật đầu.
"Lộ Khiết muội muội, vết thương của muội vẫn chưa lành hẳn, đừng đứng, mau lại đây ngồi!"
Quan Hạ Nhi kéo chiếc ghế bên cạnh bàn ra: "Không phải đương gia cũng chưa ăn sáng sao? Cùng ngồi xuống ăn chút gì đi, ta đem theo khá nhiều, đủ cho chàng và Lộ Khiết muội muội ăn!"
"Mời tiên sinh ngồi!" Công chúa Lộ Khiết cũng làm động tác mời.
Thật ra Kim Phi không muốn ăn cơm chung với công chúa Lộ Khiết cho lắm, nhưng Quan Hạ Nhi và công chúa Lộ Khiết đều nói như vậy rồi, đi thì cũng không hay lắm.
Suy nghĩ một chút, y vẫn ngồi xuống.
Công chúa Lộ Khiết vốn muốn trò chuyện một chút với Kim Phi về đập Đô Giang, tránh để Kim Phi cảm thấy lạc lõng, nhưng hỏi mấy câu thì phát hiện Kim Phi không muốn trò chuyện lắm, nên cô ta chuyển sang hàn huyên với Quan Hạ Nhi.
Quan Hạ Nhi không quan tâm chính sự, những lần ghé thăm trước hai người chủ yếu trò chuyện về Kim Phi, bây giờ Kim Phi đang ở ngay đây, nên họ đổi sang nhắc tới một ít chuyện nhà chuyện cửa, ví dụ như mấy chuyện ngày hôm qua Tiểu Nga té bể đầu gối, Linh Nhi ngã lộn nhào xuống mương,...và những chuyện tầm phào khác.
Công chúa Lộ Khiết thỉnh thoảng xen vào đôi câu, lúc đó cô ta sẽ bóc một quả trứng gà cho Quan Hạ Nhi, ngắt một nửa ra đưa đến miệng Quan Hạ Nhi.
Quan Hạ Nhi vừa nói chuyện, vừa ăn trứng gà, thái độ của hai người cũng vô cùng tự nhiên, rõ ràng không phải lần đầu tiên làm như vậy.
Kim Phi thấy vậy, không khỏi thở dài trong lòng.